PHỨC TẠP
Anh không cần những lời hoa mỹ
Vỗ về em bên gối đắng cuộc đời
Anh không nghĩ những điều không thể nghĩ
Để em nhọc nhằn, gối nhĩ tàn hơi.
Anh không thích những điều đau buốt
Không kèo nèo giày xéo những tâm can
Những anh biết vượt lên đầu lũ khát
Để khát khao cuộc sống ngâp tràn.
Ừ em nhỉ, việc gì em vội thế
Để nắng chiều nghiêng đáy mắt em nghiêng
Và cứ để họ nói điều muốn nói
Suốt đêm về, tội nghiệp gã linh thiêng.
Hãy bước tới trên đường đời số phận
Đã cho em nhịp đập muôn đời
Cả thế giới neo một chiều kí ức
THẾ GIỚI NÀO PHÊ PHÁN ĐÚNG EM TÔI
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét