Thứ Ba, 11 tháng 3, 2014


NHÌN LẠI 

Ta đã đi qua hơn nửa cuộc đời
Giây phút bất ngờ nhất em chợt đến
Gối ngày xưa vào dòng thơ bẽn lẽn
Giấu chiều vào xao xuyến ánh trăng lên. 

Cái ngập ngừng nhìn lạ bỗng hóa quen
Nén tiếng thở dài, gọi nhau bằng bạn
Cung bậc cảm xúc trở thành bãng lãng
Cứ theo mùa, có ai níu được đâu.

Sương pha vào tóc, nắng lạnh dấu mòn
Chỉ mong thôi... và mong đừng ngược đến
Đời không đủ dài để hoài lưu luyến
Dẫu cận kề, chăn gối hóa mông lung. 

11-3-2014

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét