Thứ Bảy, 6 tháng 12, 2014

ĐÂU CHỈ MỖI MÌNH EM

Em trách anh sao cứ hoài nông nỗi
Tháng ngày xa chẳng tiếc nuối bao giờ
Chẳng bao giờ anh biết chờ, biết đợi
Trong đời thực và trong cả giấc mơ.

Em cứ nghĩ em là hòn Vọng Phu
Chờ sáng, tối dù mọi điều to nhỏ
Dẫu nắng mưa, bốn mùa không biết đợi
Về bên em, tất cả hóa miên man.

Em thân yêu giữa cuộc sống đầy tràn
Anh vẫn đợi, chờ em hoài đó chứ
Không nói ra, giữ âm thầm hai chữ
Lặng lẽ làm tất cả bới: Yêu em.


7-12-2014.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét