Thứ Bảy, 30 tháng 12, 2017

VIẾT CHO MÙA ĐÔNG XA 

Có một nơi em đến rồi lại đi 
Cứ như thể vừa quen, vừa lạ vậy 
Lặng lẽ đến và đi, ai có thấy 
Hơi chuyển mùa thoang thoảng níu chân nhau. 

Nơi em về nắng đã ngã mùa sau 
Cau đã chín vàng hoe trên lá úa 
Gió bấc se chiều lên sương cỏ rủ 
Bản tình ca lạc giọng nốt ngưng rơi! 

Lơ đãng trôi mây xám đến cuối trời 
Chao vội vã cánh én về trốn rét 
Đêm chuốt gió mảnh thành lời li biệt 
Rót vào mơ xao xác những rì rầm. 

Nơi em đi còn đọng lại dư âm 
Trong hơi ấm buông nhẹ vào khe cửa 
Nên cứ thấy bóng em khi lần mở 
Cánh cửa mềm đón giọt nhớ người đi. 

Ta gửi theo em xao xuyến thầm thì 
Bởi ta biết chẳng bao giờ gặp lại 
Quen em đến trong lạ lùng mãi mãi 
Một mùa đông vụng dại đến mai sau. 

31-12-2107

Thứ Hai, 4 tháng 12, 2017

MỘT NƠI ẤY THÔI



Vẫn biết là nơi ấy có em thôi
Sao cứ thấy lạ rồi quen đến lạ
Nắng mệt rồi đến mưa chừng mỏi quá
Cứ đậu hoài nơi bóng đổ vô phương.

Bao nhiêu năm không chung một nẻo đường
Anh vẫn thấy có điều gì ẩn dật
Những câu chuyện cứ hiện rồi dần khuất
Như giấc mơ nửa tỉnh sờm tàn canh.

Mỗi khúc quanh là bóng em, bóng anh
Chen vào nhau niệm hoài tình hoài niệm
Mùa thu qua rồi mùa đông lưu luyến
Nét giận hờn tơ tưởng muốn tương lai.

Trong tình yêu có bao giờ đúng, sai?
Nếu có thì chỉ vô tư gieo vãi
Em rãi mơ, anh vô tình nhặt lại
Chuốt thành thơ mỏng mảnh buộc thời gian.

Năm tháng trôi trong khao khát dâng tràn
Ly nước ngọt mà không ai kịp uống
Cháy khô môi trong ngọt ngào tiếc nuối
Bước nữa thôi thì đâu đến ngày nay.

Biết vậy mà anh và em vẫn say
Biết chung bờ, sông lập tức nghẹt lối
Biết mây sà là khi mưa xuống núi
Một cơn rào thành lũ ống mênh mông.

Như mây xa, đồi núi vọng ngóng trông
Thàng ngày trôi trong đợi chờ tội nghiệp
Ta cũng biết và ai ai cũng biết
Mùa lại mùa chỉ là giết thời gian.

Lại ngần ấy năm mơ ước ngập tràn
Trong nỗi niềm khao khát và trông đợi
Đếm khoảnh khắc đằng đẵng dài mòn mỏi
Mỗi đêm sâu lại vọng tiếng thầm thì.

Nơi ấy xa người và một người đi
Con đường nhỏ giờ không còn lối nhỏ
Cuộc sống nay khác thời yêu gian khó
Đếm vô thường khắc khoải tấm lo âu.


4-12-2017

GỬI HỒN TIẾNG VIỆT



Ta cứ nghĩ Tiếng Việt là đơn giản
Má, U, Me, Mạ, Mí, Bầm… cùng là Mẹ vậy thôi
Bởi ta sinh ra trong nguồn tiếng nói
Chảy trong ta ngôn ngữ triệu năm rồi.

Ta vẫn biết chữ viết là diễn đạt
Những tâm hồn khao khát đến muôn nơi
Những tinh túy cả dân tộc gói lại
Văn hóa, bản sắc gửi đó bao đời.

Trong Tiếng Việt có lũy tre kèo kẹt
Có bình minh dựng nước của Vua Hùng
Cả dân tộc gánh hai đầu Tổ quốc
Mồi hôi rơi, xương máu đổ kiên trung.

Trong Tiếng Việt có mùa về vàng óng
Ruộng hong khô vén nắng những cánh cò
Điệu ví, giọng hò ru qua vạn dặm
Cháy tình yêu, say đắm dẫu âu lo.

Có tiếng Mẹ ru ầu ơ con ngủ
Tiếng bước chân xung trận nát biên thùy
Có những tiếng Mẹ cầu mong thủ thỉ
Đợi con về đằng đẵng riết đêm khuya.

Có tiếng lúa lao xao thì ngậm sữa
Tiếng róc rách suối lượn giữa mây ngàn
Tiếng se sẽ chuyển mùa trong yên ắng
Cây nhú mầm đợi nắng đón xuân sang.

Tiếng khói bếp là là trên mái lá
Tiếng em thơ ê a chữ i tờ
Trang sách mở trên lưng trâu dang dở
Vẫn viết thành lịch sử nên thơ.

Bởi vậy nên Tiếng Việt thật đơn giản
Được phát ra từ hàng triệu trái tim
Từ phẩm chất hàng ngàn đời giữ nước
Xa xôi đâu mà phải cứ đi tìm?

Ôi Tiếng Việt! non sông thời vạn lý
Từ Hán, Nôm, Quốc ngữ cũng đất trời
Chắt tinh hoa từ bao đời tụ lại
Đổi thay Người, sẽ mất hết người ơi!


3-12-2017