Vẫn
biết là nơi ấy có em thôi
Sao
cứ thấy lạ rồi quen đến lạ
Nắng
mệt rồi đến mưa chừng mỏi quá
Cứ
đậu hoài nơi bóng đổ vô phương.
Bao
nhiêu năm không chung một nẻo đường
Anh
vẫn thấy có điều gì ẩn dật
Những
câu chuyện cứ hiện rồi dần khuất
Như
giấc mơ nửa tỉnh sờm tàn canh.
Mỗi
khúc quanh là bóng em, bóng anh
Chen
vào nhau niệm hoài tình hoài niệm
Mùa
thu qua rồi mùa đông lưu luyến
Nét
giận hờn tơ tưởng muốn tương lai.
Trong
tình yêu có bao giờ đúng, sai?
Nếu
có thì chỉ vô tư gieo vãi
Em
rãi mơ, anh vô tình nhặt lại
Chuốt
thành thơ mỏng mảnh buộc thời gian.
Năm
tháng trôi trong khao khát dâng tràn
Ly
nước ngọt mà không ai kịp uống
Cháy
khô môi trong ngọt ngào tiếc nuối
Bước
nữa thôi thì đâu đến ngày nay.
Biết
vậy mà anh và em vẫn say
Biết
chung bờ, sông lập tức nghẹt lối
Biết
mây sà là khi mưa xuống núi
Một
cơn rào thành lũ ống mênh mông.
Như
mây xa, đồi núi vọng ngóng trông
Thàng
ngày trôi trong đợi chờ tội nghiệp
Ta
cũng biết và ai ai cũng biết
Mùa
lại mùa chỉ là giết thời gian.
Lại
ngần ấy năm mơ ước ngập tràn
Trong
nỗi niềm khao khát và trông đợi
Đếm
khoảnh khắc đằng đẵng dài mòn mỏi
Mỗi
đêm sâu lại vọng tiếng thầm thì.
Nơi
ấy xa người và một người đi
Con
đường nhỏ giờ không còn lối nhỏ
Cuộc
sống nay khác thời yêu gian khó
Đếm
vô thường khắc khoải tấm lo âu.
4-12-2017
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét