Khi
dân tộc ta dựng nước
Ta
chưa
là hạt bụi trên đời
Khi
Huyền
Trân, Trần Nhân Tông giữ nước
Ta
có lẽ là ý tưởng vu vơ thiên
hà xa xôi.
Thời gian cuốn lịch sử dần trôi
Đất nước mới hôm qua, đã
vào truyền thuyết
Thế hệ sau cứ gào lên mãnh liệt
Ta
cúi người ung dung.
Bởi khi người thân ta cầm súng
Ta còn nằm trong nôi
Khi chiến trường đang rực lửa
Ta còn bò đi chơi...
Ta còn nằm trong nôi
Khi chiến trường đang rực lửa
Ta còn bò đi chơi...
Khi mùa xuân tràn hoa nở
Người thân ta hy sinh ngoài đảo khơi
Khi biển gào thay lời căm giận
Ta mơ màng ngắm sao rơi...
Người thân ta hy sinh ngoài đảo khơi
Khi biển gào thay lời căm giận
Ta mơ màng ngắm sao rơi...
Khi đất nước hồn thiêng hoá đá
Hút trong lịch sử ngàn năm
Ta tưng bừng xây những khu nghỉ dưỡng
Tự cho mình là minh nhân...
Hút trong lịch sử ngàn năm
Ta tưng bừng xây những khu nghỉ dưỡng
Tự cho mình là minh nhân...
Ta là gì trong thiên nhiên vĩ đại?
Một hạt cát hay ý niệm vô thần
Giữa vũ trụ, ta chỉ là thoảng bóng
Đắng cho đời thêm vân.
Một hạt cát hay ý niệm vô thần
Giữa vũ trụ, ta chỉ là thoảng bóng
Đắng cho đời thêm vân.
Ta
tự
chôn hồn mình giữa bốn bức tường trắng
Ngâm
mình trong những bể nước vô hồn
Không
nghe ngoài kia biển tung bọt sóng
Hát
mãi bài vô ơn!