Thứ Năm, 30 tháng 7, 2015

SINH VIÊN TỰ ĐỘNG HÓA BÁCH KHOA
Tạm biệt rồi
Mái trường thân yêu
Và tạm xa
Những vất vả sớm chiều
Ta đi tới những miền cát trắng
Đi tới những vùng đất hoang vắng
Những nhà máy, công trình
Ta đi tới những miền thức trắng
Trong tim.
Ta đốt lên những khát vọng niềm tin
Bấy lâu nay hằng bao ngày ấp ủ
Hai bàn tay và năm năm chưa đủ
Đi cùng ta tự động hóa bách khoa.
Ta dạt dào đi đến những miền xa
Không ngọt ngào, lãng mạn và mơ mộng
Chỉ nắng đốt, khó khăn và gió lộng
Những đêm dài nung nấu quyết tâm...
Ngày mai kia vàng nắng, trắng nở hoa
Ta nhớ lại những đêm vùi sách vở
Muốn yêu thương, ngọt ngào thôi chưa đủ
Cả niềm tin tự động hóa bách khoa.
Mai, ngày mai giữa đất trời bao la
Vẫn nhớ về tự động hóa bách khoa
Nơi thắp sáng những niềm tin, khát vọng
Ươm tình yêu chung thủy, thiết tha.
Ta lạnh lùng, khao khát những phồn hoa
Dẫu một đời đẫm mồ hôi, trăn trở
Vẫn mãi mãi nơi luyện rèn một thuở
Nuôi niềm tin và khát vọng bách khoa.
7-2015

SAO CỨ VỀ THU XƯA

Sao em nỡ gạt mùa thu trước?
Nhặt dấu yêu ươm dưới lá vàng
Tôi đợi thu nay về đơm nước
Giọt mùa Ngâu biết đón ai sang.

Sao em nỡ ngắt ánh vàng thu?
Trời đất rót vào hoa cỏ thơm
Mọc lên mầm thương và trái nhớ
Tỏa hương lai vãng nỗi âm thầm.

Sao em lại bỏ lối quen về?
Để thu lay chiều vắng chân đê
Cỏ may khâu tình lên dải áo
Có nhặt không, sót một niệm thề.

Sao em lại lạ mùa thu nay
Cứ về thu trước ngả nghiêng say
Bao giờ tỉnh lại hồn hoa tiếc
Để tôi lại ươm tiếp chốn này.

30-7-2015

Thứ Hai, 27 tháng 7, 2015


LỜI RU CỦA MÙA THU

Ta ru em bằng lời mùa thu
Bởi đã hết những dạt dào cháy bỏng
Chỉ còn lại nghĩa tình trong chín chắn
Em buồn không?
Sâu lắng điệu mùa thu!

Ta ru em trên thảm cỏ vàng ươm
Dưới trời xanh là lá vàng lả tả
Thời gian cuốn đi một thời lãng mạn
Những lời ru lạ lẫm bỗng thành quen.

Còn lại ta suy ngẫm cùng em.
Về tia nắng bừng lên,
Nghiêng tiếc chiều đến sớm
Ta mong gió đưa mưa Ngâu về muộn
Đỡ nhận thêm những giọt mặn mùa thu.

Ta ru em lời ru từ tâm tư
Chỉ được nghe bằng những đêm trầm nhất
Sự xao đảo ngoài đời là thật
Cuốn lời ru vào những cung tột bậc
Khó nghe!

Ta ru em, chẳng hát, chẳng đua đưa
Chỉ lặng lẽ như mùa thu giao cảm
Em nghe được, dẫu xa xôi vẫn ấm?
Hãy cùng ta ru hết giấc mùa thu.


28-7-2015

Chủ Nhật, 19 tháng 7, 2015

ĐÔI MÙA NGÂU



Trôi đi mấy giọt mưa Ngâu 
Để trời đan lại nỗi sầu vấn vương 
Bao nhiêu chung, chẳng chung đường 
Lấy chi quyện lại yêu thương vẹn toàn 

19-7-15

TRÁCH MÙA MƯA NGÂU



Có một mùa mưa ấy mình xa nhau
Mùa mưa Ngâu em gọi là mùa nhớ
Em nhớ mưa ướt sững sờ hơi thở
Anh nhớ lời mưa hỏi chẳng nguyên do.

Đó là mùa chia lối cũ ai ngờ
Ta trách nhau chỉ mấy lời nông nỗi
Một người quên kia đôi dòng lầm lỗi
Nốt nhạc buồn da diết cứ ngân lên.

Thế rồi xa nhau mỗi đứa mỗi miền
Sự hiểu nhầm dẫm lên bao luyến tiếc
Bao mùa Ngâu phủ bạc lời tiến biệt
Nhắn mưa hoài có chuyển đến nơi em.

Đó là mùa mưa tí tách hàng đêm
Em đã từng mong sao trời cứ lạnh
Mưa chỉ ướt đôi bờ mi sóng sánh
Để em cười giấu dưới đôi bàn tay.

Mùa cũ vẫn về, nào em có hay
Đó là mùa ươm lại mầm hoài niệm
Hoa phượng đỏ bỗng thẫn thờ bịn rịn
Gió se lòng ru muộn nhánh bàng khô.

Anh vẫn yêu, yêu mãi đến bây giờ
Và mai sau biết chẳng là thay đổi
Cũng không trách mùa mưa Ngâu vồi vội
Mong đời người đi ngược với thời gian.

Mùa lại về trong dáng vẻ bâng khuâng
Nét tương đồng gợi những chiều năm ấy
Phố liêu xiêu, đường lưa thưa đến vậy
Tay níu chặt chẳng giữ nổi ngả nghiêng.

Đó là mùa nỗi nhớ hóa thành quên
Bởi mùa thu đã gối đầu mùa hạ
Hỏi thời gian có xóa nhòa tất cả
Hay nhờ mưa che hết lạ, còn quen.

Xa, thật xa mùa của anh, của em
Hỏi chiều về mưa Ngâu, em còn nhớ
Mỗi giọt mưa, một duyên thầm bỏ dỡ
Có trách mùa đến nỡ vậy, không em!


19-7-2015

MÙA MƯA NGÂU ĐÃ VỀ



Lại một mùa mưa Ngâu
Tí tách đầy lối nhỏ
Rắc nhớ vào hoa cỏ
Thả sầu vào se may.

Hoa trời mây và mây
Hiu hiu chiều bóng nhớ
Phương trời xa bên nớ
Có ngóng cùng Ngâu mưa.

Xa rồi ngày tiễn đưa
Gần rồi lòng mong đợi
Màu nhớ xa vời vợi
Màu quên mờ vu vơ.

Chỉ có sông hai bờ
Biển chỉ là một bến
Sao mà sông gần thế
Biển thì xa, thật xa.

Không em và không hoa
Rỗng rơ mùa tháng Bảy
Mưa Ngâu chiều gió vẫy
Rắc tình vào hư vô.

Ngoài nơi ấy thẫn thờ
Trong xốn xang biết mấy
Lửa trong tim rực cháy
Án mắt vờ vô tư.

Chiều mưa đan lối về
Tròn hơn mùa tháng Bảy
Em nhớ người không vậy?
Để thơ về trong mưa.


19-7-2015

Thứ Ba, 14 tháng 7, 2015

KHI TỔ QUỐC GỌI



Tổ quốc đã lớn lao
Khi ta còn là hạt bụi
Tổ quốc vẫn vô cùng khi hồn lui sông núi
Giữa bao la trời biển mênh mông
Tổ quốc gọi mình
Ta có nghe không!

Ta nghe tiếng vọng về từ lòng đất
Những vô danh anh hùng bất khuất
Ta nghe tín hiệu từ vũ trụ xa xôi
Về cội nguồn gốc Tổ quốc của tôi.

Ta biết giá mỗi tấc đất tấc biển
Không trả bằng nguồn thao túng bôn ba
Trả bằng máu và mồ hôi đổ xuống
Để ươm hoa từ giọt mặn phù sa.

Ta nghe tiếng Tổ quốc từ sông núi
Từ biển khơi Hoàng Sa đến Trường Sa
Ta nghe tiếng Tổ quốc từ mọi hướng
Từ trái tim dồn về một trái tim.

Có tiếng gọi từ âm thầm đêm vắng
Buổi hòa bình cho tình yêu sâu lặng
Có tiếng gọi từ bão tố phong ba
Vươn mũi tàu chém sóng đến khơi xa.

Trong trăn trở có tiếng từ sâu thẳm
Trong dạt dào có tiếng gầm của sóng
Khi biển động tràn về
Tiếng Tổ quốc thức tỉnh nỗi đam mê
Về với biển.

Ta sẽ đi cho đến buổi bình yên
Khi Tổ quốc gọi bằng tiếng mẹ hiền
Ta trẻ lại trong lòng Người âu yếm
Về lại mọi miền bình dị
Vòng tay người khao khát vô biên.


14-7-2015

Chủ Nhật, 12 tháng 7, 2015

RA KHƠI MÙA BIỂN ĐỘNG



Khi những con sóng ngoài kia tràn về
 Ấy là mùa biển động
Những con thuyền rủ nhau về tránh sóng
Là những ngày ra khơi.

Anh theo tàu ngược sóng ngóng biển trời
Bởi ngoài kia sóng còn hơn biển động
Đất biên cương rùng mình theo gió lộng
Biển biên cương không ngơi nghỉ một ngày.

Giữ biển trời, lịch sử vạn đời nay
Bao dã tâm ẩn mình trong sóng vỗ
Bãi đá, san hô bốn mùa bão tố
Giấu yên bình, hóa ngược cánh chông gai.

Chẳng thề chờ may mắn đến ngày mai
Chẳng thể cuộn mình trong vỏ ốc vùi cát
Ta kiên gan để ngàn đời biển hát
Âm ĩ vọng về, nghe thấu được không em?

Nơi làng quê, đồng lúa ngã lụa mềm
Nơi biển xa nước dựng thành, dựng lũy
Hai nơi nhớ nhau đêm ngày không nghỉ
Nhắn hơi nhau qua vời vợi sao trời.

Giữa hai người là tiếng gọi biển ơi
Để bao giờ hết mùa biển động
Những con thuyền lại xuôi theo cánh sóng
Tàu trở về
Biển nhuốm màu muôn thuở biển yêu thương.


12-7-2015

MỸ SƠN XƯA



Chơi vơi xanh thẳm giữa đất trời
Kinh đô thiền tích vọng nơi nơi
Thăng trầm lịch sử lưu muôn nẻo
Kể với nhân gian chuyện muôn đời.

Ngày xưa một thuở hùng, vương, bá
Vó ngựa chiến chinh án mọi miền
Thủy quân ngang dọc cùng biển cả
Cơ đồ sự nghiệp sáng vô biên.

Để lại ngày nay chuyện nước non
Chiêm Thành, Chân Lạp mãi vàng son
Non sông gấm vóc truyền hậu thế
Núi sông trời biển mãi vẹn tròn.

Ngàn năm nào có được yên danh
Chiến tranh chưa tàn lại chiến tranh
Ngoại phương xâm lấn, lăm bờ cõi
Người đi ra trận, vạn để dành.

Lao công dựng nước và giữ nước
Kể chi lên xuống, đủ miệng đời
Thành quách để lại trùm mưa nắng
Sông núi ơn người, ủ linh hơi.

Một lời nhắn nhủ đến đời sau
Gìn giữ giang sơn, chớ dựa màu
Cốt cách, hồn vững như muôn thuở
Tổ quốc vinh hiền, mãi bên nhau.


12-7-2015

Thứ Năm, 9 tháng 7, 2015

MÁI NHÀ XƯA


Một nếp nhà vách cũ, mái rêu xưa
Lũ chúng con sống cả thời thơ thơ ấu
Qua nắng mưa, bao mùa gió bão
Mái nhà xưa giờ lấp ló vườn xưa.

Thành phố hôm nay lồng lộng nhà cao
Những con đường nở hoa và rộng mở
Kỷ niệm lui về trong ngôi nhà nhỏ
Để lại một phần trong sóng biếc lang thang.

Đồng Hới bình yên nghiêng bóng chiều vàng
Ngâm tĩnh lặng vào bốn mùa Nhật Lệ
Nuôi ấm áp điệu hò khoan dâu bể
Buổi thuyền về, lưới rải nốt du dương.

Trong tim con là hai tiếng quê hương
Chúng con lớn lên bởi Người thấp xuống
Giản dị vậy, một đời chưa hiểu nổi
Mỗi lần về chát mặn ngấm bàn tay.

10-7-2015