Chủ Nhật, 19 tháng 7, 2015

TRÁCH MÙA MƯA NGÂU



Có một mùa mưa ấy mình xa nhau
Mùa mưa Ngâu em gọi là mùa nhớ
Em nhớ mưa ướt sững sờ hơi thở
Anh nhớ lời mưa hỏi chẳng nguyên do.

Đó là mùa chia lối cũ ai ngờ
Ta trách nhau chỉ mấy lời nông nỗi
Một người quên kia đôi dòng lầm lỗi
Nốt nhạc buồn da diết cứ ngân lên.

Thế rồi xa nhau mỗi đứa mỗi miền
Sự hiểu nhầm dẫm lên bao luyến tiếc
Bao mùa Ngâu phủ bạc lời tiến biệt
Nhắn mưa hoài có chuyển đến nơi em.

Đó là mùa mưa tí tách hàng đêm
Em đã từng mong sao trời cứ lạnh
Mưa chỉ ướt đôi bờ mi sóng sánh
Để em cười giấu dưới đôi bàn tay.

Mùa cũ vẫn về, nào em có hay
Đó là mùa ươm lại mầm hoài niệm
Hoa phượng đỏ bỗng thẫn thờ bịn rịn
Gió se lòng ru muộn nhánh bàng khô.

Anh vẫn yêu, yêu mãi đến bây giờ
Và mai sau biết chẳng là thay đổi
Cũng không trách mùa mưa Ngâu vồi vội
Mong đời người đi ngược với thời gian.

Mùa lại về trong dáng vẻ bâng khuâng
Nét tương đồng gợi những chiều năm ấy
Phố liêu xiêu, đường lưa thưa đến vậy
Tay níu chặt chẳng giữ nổi ngả nghiêng.

Đó là mùa nỗi nhớ hóa thành quên
Bởi mùa thu đã gối đầu mùa hạ
Hỏi thời gian có xóa nhòa tất cả
Hay nhờ mưa che hết lạ, còn quen.

Xa, thật xa mùa của anh, của em
Hỏi chiều về mưa Ngâu, em còn nhớ
Mỗi giọt mưa, một duyên thầm bỏ dỡ
Có trách mùa đến nỡ vậy, không em!


19-7-2015

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét