Khi ta cười
Sau lưng ta có người
đang khóc
Bên phải ta có người tò
mò thắc mắc
Bên trái ta có người
dương dương tự đắc
Ta đứng giữa mênh mông…
Nỗi lo âu đè lên tuổi
tác
Ta cảm thấy mưa mặn và
nắng nhạt
Trên môi!
Ta cười trong vị chát mồ
hôi
Để một đời bâng khuâng
ngày nhìn lại
Nhẹ như từ trường
Nặng như núi ngàn năm
Có phải
Một nụ cười
Vạn buổi đắng phôi
phai.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét