Thứ Năm, 1 tháng 10, 2015





Ta ngỡ mình đang khóc giữa không gian
Hóa ra là đang khóc sau thời gian
Lừng khừng
Vô cảm.
Gai góc quá khứ lót thành gấm thảm
Trong tim.

Ta biết cần phải lặng im
Để gai nhọn cúi đầu chịu đựng
Thời gian vô tâm tung hứng
Không gian!...

Để hôm nay lạc lõng hoang đàn
Mới nhận ra
Hơn một nửa thời gian và không gian
Đâm vào vô nghĩa
Miên man.

30-9-2015

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét