Ta biết rằng mai em sẽ hỏi ta
Sao ngày ấy anh dại khờ đến thế?
Em vô tình, anh cố tình, chẳng nhẽ
Không nói thật dẫu chỉ một câu thôi!
Suốt một đời hai đứa ở hai nơi
Dãi nắng mưa và cố tình quên lãng
Để tiềm thức cứ thở dài, trăn trở
Nhịp cầu xưa! bắc lại có đu đưa?.
Chuyện đã rồi, em tha thứ hay chưa
Hay cứ giam trái tim vào ngục tối?
Em nghi ngờ vô thức ta tội lỗi
Đánh thức rồi, lại quên lãng được ngay?
Cũng không trách sao lại có tháng ngày
Để rất xa… rồi rất xa… ai biết
Ở đầu kia có một người mãi miết
Mong màu quên thành màu nhớ yêu thương.
Ta dõi theo em trên mọi nẻo đường
Quá tin vào bao hân hoan có được
Ta đâu ngờ đời bao la mây nước
Em dạt dào như lá giữa xa khơi.
Nếu em cần, ta sẽ gọi em ơi!
Để ta nâng em bằng bàn tay xa lạ
Vị đắng đợi chờ sao mà đắng quá
Có đủ lành vết thương rát thịt da?
Ta không còn thuở nhẫn nại ôm hoa
Chỉ có thể ôm những điều triết lý
Nhưng em gọi, ta chẳng cần suy nghĩ
Sẽ dạt dào, nông nỗi thuở hai mươi.
Ta sẽ gặp em, gặp lại nụ cười
Và đôi mắt tuổi ngày xưa biết nói
Ta sẽ rời sau khát khao mong mỏi
Để em trở về năm tháng vô tư.
12-12-2015
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét