Đã bao mùa
đi qua anh và em
Hoa đã tàn,
quả ngọt thành hạt nảy
Đất ươm lên
mầm xanh như vốn vậy
Bao lứa rồi,
lần lượt nhú non xanh.
Ta vẫn nao
khi sương xuống đầu cành
Và di chân
khi mùa mưa ngắc ngứ
Mùa thu rơi
nỗi niềm lên câu chữ
Thả nốt trầm
vào giọt sớm long lanh.
Hơi lạnh về trên những áo len xanh
Trong hơi thở phập phồng ngực thiếu nữ
Bấy nhiêu mùa đông xem chừng đã đủ
Gột mơ hồ trong vô thức tình yêu.
Trong hơi thở phập phồng ngực thiếu nữ
Bấy nhiêu mùa đông xem chừng đã đủ
Gột mơ hồ trong vô thức tình yêu.
Ngày ngày
qua như nắng sớm mưa chiều
Thời gian
ngúng nguẩy trên từng nhắn nhủ
Tiếng mơ hồ...
à ơi! chưa đủ
Để ta yên một
khoảnh khắc đời thường.
Thơ cứ
thương và mưa nắng vấn vương
Ta sợ lắm
em đến khi chiều xuống
Đêm vẫn dài
mà ta thì nông nỗi
Vẻ xù xì
không giấu lõi tơ non.
Em rắc
hương lên những rãnh sống mòn
Ta bước lại
vô tâm ngày xưa ấy
Vẫn ngại
ngùng... mong muốn thì vẫn vậy
Giữ chút hồn
yêu thương để vô tư.
27-12-2015
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét