Em trở về với
nắng gió xa xôi
Có nhớ không những ngày hè diệu vợi
Buổi
giao mùa trong nỗi chờ, nỗi đợi
Theo em về cùng năm tháng phương xa.
Em đi rồi, miền Trung lại xót xa
Trong cái khổ chèn thêm nhiều nỗi khổ
Nắng
gió bạt ngàn biển khơi
sóng vỗ
Và ngoài kia đảo đá đứng chênh vênh.
Bầu
trời xanh và mây trắng bồng bềnh
Trôi lãng mạn vào vụ mùa nắng hạn
Những
con sóng vỗ mạn
thuyền lãng bãng
Như lời
ru buồn bã tiếng thầm thì.
Em đi rồi, có nỗi nhớ theo đi
Ngắt
thời gian thành những miền xa lạ
Miền
yêu thương
níu vào miền vất vả
Bám vào em bụi đỏ chuỗi thường ngày.
Em đi về bên ấy, nắng cũng
say
Nên chiều tà dập dềnh không đứng
nỗi
Làn khói sương và nước mắt vồi vội
Để đêm
về mang ngọn gió lang thang.
Em đi rồi để lại
một mình anh
Với
nỗi lo toan mọi chiều sớm tối
Gánh nặng trên vai mọi người đang
đợi
Vẫy
vào hư
vô một nhánh sẽ chia.
Bầu
trời đêm man mác nhường kia
Sao có nhiều vì sao khuya đến
thế?
Cứ
nhấp nháy tìm nhau, ta có lẽ
Đứng một mình nơi bóng tối xa xôi.
Biết
em nhớ quê, nhớ đến rã rời
Ta thay quê nói những lời lo lắng
Ngaỳ
nay đè
lên ngày xưa
trĩu
nặng
Để lòng em trăn trở những nhọc nhằn.
Chắc
ngày mai nơi ấy cũng
bâng khuâng
Cũng lo toan như chính ta nghĩ vậy
Dẫu
xa cách thực hư, ai cũng thấy
Sống
một ngày trong chuỗi kép trăm năm.
28-4-2016