Thứ Ba, 5 tháng 4, 2016

MONG MỘT PHÍA KHÔNG EM

Đã bao mùa anh muốn nói cùng em
Để cho nắng đừng hong khô mực tím
Để sân trường đừng lá neo bịn rịn
Và mùa xa mưa bụi hóa lay phay.

Đã bao lần anh muốn nắm bàn tay
Nắm lên những sợi lo âu chìm nổi
Em mỉm cười mà hồn nhiên đến tội
Anh lạ lùng, có phải để riêng nhau.

Em gửi lại tình yêu ở phía sau
Để bươn chải, sợ nhịp đời lỡ bước
Muốn đắn đo, mà anh đâu có được
Để mình em lặn lội với tảo tần.

Nơi riêng em, chưa chắc chốn dừng chân
Anh biết vậy trong nghi ngờ nông nỗi
Tình yêu thương sáng trong không có tội
Nên dòng trôi cứ mãi miết ngàn trôi.

Ta thấy nhau trong tia nắng mặt trời
Rồi tìm nhau trong sao đêm nhấp nháy
Ngày qua ngày, ta với ta vẫn vậy
Bởi vì mùa đi mãi chẳng về đâu.

Em yêu thương bằng tình yêu lắng sâu
Ta vội vàng bằng hợt hời khôn dại
Ngẫm cho cùng ta xa nhau có phải
Sự tình cờ mà cứ nghĩ sâu xa.

Sân trường xưa hoa trắng cứ nở hoa
Mỗi mùa hè đốt lên màu đỏ thắm
Như tình yêu lửa rực mà trong trong trắng
Tìm đâu ra trong lo lắng bộn bề.

Suốt một đời khờ dại cứ đam mê
Ta mong mỏi phép thần tiên thành thật
Và cứ vậy mất, được rồi lại mất
Như ngày thơ chơi đuổi bắt ú tim.

Một đời qua ta xao xuyến, lặng im
Để mọi thứ xếp dần vào quy cũ
Nhưng em ơi, nếu một ngày có thể
Ta sẵn sàng xáo trộn đến tâm can.

Ta viết cho em trong ngộ nhận ngập tràn
Như nốt nhạc đánh lên dòng mỏng mảnh
Những mùa hè đắp chăn vì giá lạnh
Kín một mình, mong hở phía không em !


5-4-2016

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét