Khi ta cười thì em vô tâm khóc
Khi ta buồn thì em tin là thật
Những ngày cứ như vậy trôi qua
Ta và em cùng nhận ra con đường hoa dại
Ta và em cùng hái
Hoa đất trời không hương như mong
Chỉ ngọt ngào mùi đất, mùi nắng
Đốt ta cùng tháng năm.
Ta và em cứ vậy thăng trầm
Trong điệu ru thời gian trôi rất khẽ
Em cử hỏi : sao mà ta nhẹ thế
Để điệu buồn man mác chẳng thành đôi.
Ta yêu thương nhưng đâu nói thành lời
Ta chỉ là cỏ hoa ngoài đồng nội
Ta lớn lên giữa sớm chiều nắng gội
Nên ta mang màu cháy của muộn mằn.
Ta làm em thỉnh thoảng bâng khuâng
Và cũng để em đôi chút băn khoăn
Về hơi ấm của màn đêm hôn lễ
Ta đợi em, nhưng bao giờ làm thế
Nói cho cùng, ta cũng chỉ nhân gian
Chỉ là trong tay đôi lứa vụng dại ngập
tràn.
13-4-2016
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét