Thứ Ba, 2 tháng 1, 2018

NHỚ MÙA ĐÔNG HÀ NỘI

 

Đêm mùa đông, ta nhớ về Hà Nội 
Nhớ đêm dài, lạnh qua ngõ co ro 
Những hàng cây xạc xào gieo lá đổ 
Nghiêng nghiêng đêm, xấp xoả sóng ven hồ. 

Nhớ heo may men theo chiều vội vã 
Người núp sau lưng áo, bụi phất trần 
Khăn vắt vai không che vừa lối cũ 
Bước vội vàng, lạnh thấm gót neo chân. 

Có một thuở ta gọi Hà Nội thân 
Để quên đi những tháng ngày trăn trở 
Những trang giấy thấm đẫm mùi hoa sữa 
Để công trình nghiên cứu cũng mê, say. 

Mùa đông xưa với Hà Nội hôm nay 
Nao nao sóng vỗ nhịp đập, nhịp sống 
Ta hồi tưởng chiều Hồ Tây gió lộng 
Đợi trào lên đêm Văn hiến ngàn năm. 

Bao mùa qua, trăng hết khuyết lại rằm 
Dấu tích Thăng Long chỉ còn dĩ vãng 
Sao lại thế? Hà Nội thời lãng mạn 
Đã mơ màng giấc ngủ thẳm miên du! 

Vượt thời gian, thực xen lẫn với mơ 
Ta mong Hà Nội như ngày xưa ấy 
Duyên dáng, nhẹ nhàng đắm say đến vậy 
Vẽ màu sương lên tháp cổ ngày xưa. 

2-1-2018

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét