Chủ Nhật, 29 tháng 3, 2020



GIÓ HẠ VỀ EM BIẾT KHÔNG

Gió Hạ về rồi, em biết không
Đã nghe thoang thoảng lúa trổ đòng
Bàng thôi đỏ lá, hồng nhíu nở
Đón tháng Tư về, em biết không?

Nơi ấy bây giờ trời có xanh?
Em có thẩn thơ gỡ rối lòng
Vai nhỏ mòn đi, chùng năm tháng
Dâng đầy lên mắt đọng nhớ mong.

Gió Hạ khẽ cười, em biết không?
Bởi những lo âu xoáy theo dòng
Trái tim chờ chực tâm hồn nhỏ
Vén nhẹ lồng ngực, ngắm nỗi trông.

Ta nhón sương mềm phơi cỏ xanh
Chắc em nơi ấy đang mộng lành
Chỉ mong đừng run bên khóe mắt
Và làn môi óng ánh thủy chung.

Ta gỡ gió ra khỏi mông lung
Để mảnh rèm buông đỡ chạnh lòng
Cất đi năm tháng hờ ảo ảnh
Cảnh cũ, xưa ngày, chợt hóa chung.

Gió Hạ đi rồi, em biết không
Chắc là sang đó nhắn vài câu
Sợ gió lỡ buồn, ta trao gửi
Chút lo âu trộn ít gợn sầu.

Nơi ấy trời mây có một màu?
Để hòa hai thuở quyện lên nhau
Em hóa màn đêm, ta nhấp nháy
Ngàn năm tìm mãi chuỗi yêu đau!

30-3-2020

Thứ Ba, 10 tháng 3, 2020


EM TR V NƠI Y SAO EM?

Em trở về căn gác cũ thân quen
Bỏ xa chốn phù du nơi hoa hội
Cơn lốc cuốn qua cuộc đời bão nổi
Đã làm em tan khát vọng sâu xa.

Em trở về nơi hoa cỏ vương xa
Nét trầm tư thở dài thời dĩ vãng
Nơi sinh ra và lớn lên lãng đãng
Một trời mây xây trắng nỗi lo toan.

Bể dâu nghiêng về phía cuộc đời em
Khô trái tim và cháy lòng đắng ngắt
Tình yêu giả trộn vào khát vọng thật
Đẩy em xa dần mơ ước mong manh.

Một nửa khoảng trời, một nửa vầng trăng
Cứ lệch mãi, biết bao giờ tròn trịa
Áo đã hở một miền miên du thế
Cứ phập phồng nhịp sống thuở hai mươi.

Thế giới trong em khóc lẫn tiếng cười
Em rải hết những lần neo bến đậu
Con thuyền mỏng đã bao lần xoá dấu
Vẫn mịt mờ trong sương khói miên man.

Chân em bước dần trên bậc thời gian
Khoảng đến hoàng hôn ngày ngắn lại
Nhịp thở dày hơn biệt phân phải trái
Có đủ bù đắp lửa ngót băn khoăn.

Một thoáng trở về, một thoáng bâng khuâng
Nhịp gặp gỡ cũng nhịp thời bỏ lỡ
Bởi thời đã qua, biết thì quá trễ
Chỉ nắng trưa hoài niệm đoá quỳnh đêm.

Không nói lời chính là nói nhiều hơn
Em đã hiểu nút thắt chiều lận đận
Có gỡ nữa cũng bạc thêm số phận
Nắng gồng mình cũng chẳng tới khuya đêm.

Thứ Tư, 4 tháng 3, 2020


NÍU KH THU XA XƯA

Sẽ có ngày em trở lại thôi
Sân trường xưa, mảnh vườn thơ ấu
Tiếng ve khô ướp vào nhật kí
Bỗng xạc xào sống lại thuở đôi mươi.

Em sẽ cười bằng ánh nắng trời
Và cứ nói bằng lời se sắt gió
Những chú ong ngậm ngùi mật đỏ
Nhỏ lên môi giọt đắng, ngọt bùi.

Những cây bàng trở lại mộng xa xôi
Chìa tay vẫy hồn thơ xanh ngắt
Có một nơi dồn nén những son sắt
Lặng lẽ lan truyền vào lá mơ rơi.

Chắc chắn em về nơi ấy có anh
Có cánh diều chao nghiêng chiều sóng vỗ
Có bình minh lấp lánh mặt trời đỏ
Có trăng rằm ngộ tỉnh tuổi cho em.

Nơi ấy mặt trời không thể già hơn
Và gió trẻ nông nổi hoài rong ruổi
Anh cũng vậy, tình yêu không có tuổi
Gắn vào em xa mấy cũng hóa gần.

Cái ngày xưa mưa khóc dưới gót chân
Tiễn em đi trong chiều buông vô cảm
Đất in mãi bóng em mòn lầm lũi
Anh vô tình cứ ngỡ giận vu vơ.

Thời gian vô tâm niệm phút, niệm giờ
Không lấy lại thời thanh xuân ấy
Dẫu trong mơ nhiều lúc anh vẫn thấy
Một không gian bàng bạc tắm sương chiều.

Anh nhận ra mình yêu biết bao nhiêu
Không phải em, mà là thời trai trẻ
Em gần gũi, hóa ra không phải thế
Bởi vì em muốn trọn ở trong tim.

Ngôn ngữ vô tình với nhịp lặng yên
Gõ đều đặn vào hồi chuông lận đận
Bao tình yêu bể dâu hoài vô tận
Cũng như mình, níu khẽ thuở xa xưa.

4-3-2020