NÍU KHẼ THUỞ XA XƯA
Sẽ
có ngày em trở lại thôi
Sân
trường xưa, mảnh vườn thơ ấu
Tiếng
ve khô ướp vào nhật kí
Bỗng
xạc xào sống lại thuở đôi mươi.
Em
sẽ cười bằng ánh nắng trời
Và
cứ nói bằng lời se sắt gió
Những
chú ong ngậm ngùi mật đỏ
Nhỏ
lên môi giọt đắng, ngọt bùi.
Những
cây bàng trở lại mộng xa xôi
Chìa
tay vẫy hồn thơ xanh ngắt
Có
một nơi dồn nén những son sắt
Lặng
lẽ lan truyền vào lá mơ rơi.
Chắc
chắn em về nơi ấy có anh
Có
cánh diều chao nghiêng chiều sóng vỗ
Có
bình minh lấp lánh mặt trời đỏ
Có
trăng rằm ngộ tỉnh tuổi cho em.
Nơi
ấy mặt trời không thể già hơn
Và
gió trẻ nông nổi hoài rong ruổi
Anh
cũng vậy, tình yêu không có tuổi
Gắn
vào em xa mấy cũng hóa gần.
Cái
ngày xưa mưa khóc dưới gót chân
Tiễn
em đi trong chiều buông vô cảm
Đất
in mãi bóng em mòn lầm lũi
Anh
vô tình cứ ngỡ giận vu vơ.
Thời
gian vô tâm niệm phút, niệm giờ
Không
lấy lại thời thanh xuân ấy
Dẫu
trong mơ nhiều lúc anh vẫn thấy
Một
không gian bàng bạc tắm sương chiều.
Anh
nhận ra mình yêu biết bao nhiêu
Không
phải em, mà là thời trai trẻ
Em
gần gũi, hóa ra không phải thế
Bởi
vì em muốn trọn ở trong tim.
Ngôn
ngữ vô tình với nhịp lặng yên
Gõ
đều đặn vào hồi chuông lận đận
Bao
tình yêu bể dâu hoài vô tận
Cũng
như mình, níu khẽ thuở xa xưa.
4-3-2020
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét