Thứ Năm, 4 tháng 8, 2016

BIỂN ƠI

Ta lại chiều đứng trước biển mênh mông
Vẫn gần gũi mà sao xa xôi quá
Biển của ta không ngày xưa rộn rã
Không mái chèo hay buồm trắng lênh đênh.

Ta nhọc nhằn theo lưng biển băn khoăn
Gọi biển ơi với lòng đau quặn thắt
Biển an ủi, biển vẫn còn được, mất
Vẫn hoàng hôn chờ dào dạt bình minh.

Ta lặng yên, ta yêu đến quặn mình
Biển của ta đã bao đời mặn chát
Lời của biển đắng mà yên câu hát
Mỗi nồm về xao xác cõi riêng tư.

Biển ơi! Biển ơi! Biết đến bao giờ
Ta mới có những ngày xưa thơ ấu
Hòa vào biển một mình ta một cõi
Uống ngọt ngào nước mặn khát khô lưng.

Biển ơi! Biển ơi! Ta gọi đến lạc chùng
Câu hát ru mỏi mòn lưng biển thẳm
Con nục, con chuồn, con ngừ bạc trắng
Biết bao giờ ta với biển trong nhau.

Thời gian đưa biển đi xa bao lâu
Ta không biết và cũng không cần biết
Những lời lẽ mị đến đời chiu chắt
Cũng chỉ làm đau quặn biển thêm đau.

Biển và ta hai mà một trong nhau
Ôm tình yêu bốn mùa chung khát vọng
Ta yêu Biển đến lạc đời sức sống
Hỏi trong lòng còn có biển? biển ơi!


4-8-2016

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét