Anh ạ! Quê mình
không còn lũ
Không nước tràn
bờ cây trái chờ mong
Không còn có phù
sa, đất lở
Mặn cứ đầy xơ
xác những dòng sông.
Quê mình đã giã
từ mùa nước nổi
Làn điệu dân ca
giờ là dĩ vãng
Chỉ còn thoáng
qua trong những cánh cò
Và bâng khuâng
nhắc khi chợt âu lo.
Cũng có thể chẳng
bao giờ còn lũ
Để người xa nỗi
nhớ cứ vơi đầy
Chẳng bao giờ thấy
mùa tôm, mùa cá
Theo lũ về như
múa, như say.
Người đi xa, nỗi
mong về cháy ruột
Kẻ ở nhà canh từng
buổi, từng giờ
Đồng ruộng xanh
chỉ còn màu úa mặn
Câu hò đêm trăng
nằm lại trong mơ.
Không còn bóng
đám lục bình dào dạt
Không còn ai ngơ
ngác chợt lũ về
Màu xưa giờ chỉ
còn màu cháy khát
Không mùa nước về
trong câu hát trao nhau
Và anh ơi! Tìm nước
nổi ở đâu?
18-8-2016
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét