Thứ Tư, 30 tháng 11, 2016

VẪN


Vẫn còn trẻ để nói chuyện yêu đương
Nhưng đủ già để niệm điều chín chắn
Vẫn nhẹ nhàng dìu mắt em nhốt nắng
Nhưng kiên trì chịu những cớ vu vơ.
Vẫn gọt đời chuốt bóng thành thơ
Vẫn kiệm lời định thiền thay nông nỗi
Vẫn yêu em như em hẵng vẫn đợi
Giữ thời gian đứng lại dẫu ngàn năm.
Em lo âu khi ta vẫn lặng thầm
Có chi đâu, em biết và ta biết
Mọi người mãi yêu, vẫn quên mãi miết
Sợ gì em, cái vẫn vẫn về ta.
30-11-2016

Thứ Ba, 29 tháng 11, 2016

THỜI CON GÁI



Thời con gái ngắn, cũng thật là ngắn
Nhưng đủ dài để ai lận đận yêu
Thời con gái ghét rồi thương rồi ghét
Quá dư cho ai theo đuổi sớm chiều.

Thời con gái dịu dàng như thiên sứ
Nhưng đủ làm đêm vô tận biến tan
Và từ chối qua ánh nhìn liếc khéo
Để thiên nhiên bỗng thành chốn địa đàng.

Thời con gái nói một lời thành nửa
Gửi nửa kia vào thấp thoáng mây ngàn
Để ai đó tin hoài điều chưa hứa
Cố tìm về trong chuỗi vắng lang thang.

Thời con gái thắm hồng đôi má thắm
Đủ cho mặt trời ghen tị bình minh
Và huyền diệu tóc mượt mà dưới nắng
Khiến đêm đen thức trăn trở mỏi mình.

Thời con gái giữ lại thời con gái
Trong nỗi buồn xưa kỷ niệm lãng quên
Nhưng đủ sung sướng bên người yêu dấu
Gửi theo thời gian một thuở làm duyên.


29-11-2016

Luận hòn gạch


Cũng là anh em một lò nung
Tôi lát ngoài đường, anh bậc cung
Mọi người nhìn anh thi nhau lạy 
Còn tôi họ dẫm nát kiệt cùng.
Một cánh chim trời đã mỏi
Chìm vào giấc ngủ ngàn năm
Một ngôi sao trời vừa tắt
Chỉ còn ánh sáng vĩnh hằng.
Một đời khát khao dang dở
Để một dân tộc tiếc thương
Hoàng hôn níu trên linh cữu
Lấp lánh một vầng thái dương.
Một bản nhạc đang ngân khúc
Thăng trầm nốt lửng lơ rơi
Âm hưởng mọi nơi, mọi lúc
Non cao đến biển xa khơi...
Bóng người khuất vào vĩnh viễn
Ảo mờ trên khúc quân hành
Thế giới tiễn người yên nghỉ
Thiên thu lấp lánh vầng trăng.
...
Năm 1973, vào đến Quảng Trị, Fidel Castro đã ngạc nhiên vì sao chúng ta lại có thể chịu được đạn bom đến thế. Trong chuyến thăm Quảng Trị, Chủ tịch Fidel Castro vượt qua Dốc Miếu, nơi có hàng rào điện tử McNamara để đến thăm Đông Hà, rồi ngược lên Đường 9 và đến Khu Chính phủ Cách mạng lâm thời Cộng hòa miền Nam Việt Nam ở huyện Cam Lộ. Ông đã viết trong hồi ký:
“Chúng tôi đã gặp các người lính trẻ Việt Nam đầy vinh quang trong cuộc tấn công Quảng Trị. Điềm tĩnh, kiên quyết, rám nắng mặt trời và chiến tranh, một cái nheo nhẹ trên mi mắt của một tiểu đoàn trưởng, không thể hiểu được tại sao họ có thể chịu đựng được nhiều bom đạn đến thế. Họ xứng đáng được ngưỡng mộ”
Ông đã đề nghị cho ông được cầm súng để tham gia một trận đánh để biết rõ hơn thực tại của chiến tranh ở Việt Nam nhưng đề nghị đó bị từ chối. Và cuối cùng ông viết:
“Xin thứ lỗi cho tôi về sự nỗ lực khiêm tốn khi viết những dòng này nhân danh mối quan hệ hữu nghị truyền thống với Việt Nam.
Fidel Castro Ruz
10/9/2013
3h20 chiều”
Năm 1981, khi tôi về Đồng Hới, cũng là lúc bệnh viện Việt Nam – Cu Ba Đồng Hới khánh thành và đi vào hoạt động. Tôi vào thăm cô tôi nằm viện tại đó và đã chạy hết toàn khu bênh viện mà cứ tưởng như một lâu đài. Và đến nay, sau gần 40 năm, bệnh viện Việt Nam – Cu Ba Đồng Hới vẫn là bệnh viện có kiến trúc tiên tiến trong khu vực, những thiết bị cơ bản vẫn nguyên vẹn. Hầu như tất cả phần khung xây dựng từ thời đó vẫn tốt nguyên, chỉ có cải tạo một số phần che bên ngoài lại cho sạch sẽ. Phải thừa nhận là kiến trúc của bệnh viện rất có tầm nhìn thế kỷ.
Tôi cũng đã chạy trên con đường Xuân Mai – Sơn Tây hàng chục lần và ngạc nhiên về độ bền vững của nó, cũng như các đoạn đường Hồ Chí Minh năm 2003, được có dịp làm việc với các tư vấn giám sát Cu Ba. Những đoạn đường đó được làm chuẩn mực hết sức, không có khái niệm vỡ hay lún.
Không biết những người khác nghĩ thế nào về Cuba, nhưng với những gì người Cuba làm ở Việt Nam, cũng như môi trường sống của nước họ hiện nay, có thể nói là ít nước đang phát triển bì kịp. Và có thể chúng ta cũng phải học tập họ về điều đó.

Thứ Hai, 28 tháng 11, 2016

LUẬN SUY NGẪM

Anh bảo "6" còn em thì bảo "9"
Cãi nhau cả ngày không ai chịu nhịn
Cãi nhau vì hai đứa đứng hai bên 
Và con số vô tư nằm chính giữa lặng yên.
Cuộc đời cũng vậy thôi
Và có rất nhiều nửa
Ai nhìn từ đâu, họ có lý riêng mình
Mỗi kiếp người là thế giới hiện sinh
Chẳng ai giỏi hơn ai
Chẳng ai tàn thân cả.
Bởi chỉ khác nhau chỗ đứng nhìn mọi ngã
Nên ai hợt hời thì chỉ thấy mình thôi
Người vô tư thấy tất cả mọi người
Và lạc quan về những gì người đời chê nhất.
Bởi tất cả hiện hữu rồi cũng sẽ mất
Những tỉ phú, hoa khôi, hay những hành khất
Sẽ trở về với những a-zốt đầu tiên
Sẽ trở về với cát bụi thiên nhiên
Chỉ còn là những nguyên tử.
Bớt băn khoăn và hận thù mọi thứ
Sẽ mênh mông hơn trong thế giới cõi trần
Và quí trọng những phút giây ta sống
Để lại cho đời nỗi nhớ chẳng dừng chân.
27-11-2016

Chủ Nhật, 27 tháng 11, 2016

NHỚ FIDEL CASTRO

Mỗi con người có một kiểu nhớ riêng
Tôi nhớ về ông không theo tuổi tác
Ông đến đây những ngày bom rơi, đạn lạc
Chân dẫm lên những đau xé dữ dằn.

Cách nửa địa cầu, ông đến Việt Nam
Nước mắt ông nguội đi ngày đỏ lửa
“Sông Bến Hải sẽ nối bờ hai nửa
Để lá cờ kia tung cánh nóc Sài Gòn”.

Một cuộc đời chung thủy sắt son
Với đất nước ông, với chúng tôi- bè bạn
Sáu trăm ba tám lần kẻ thù nổi giận
Tôi nhớ ông theo lịch sử tháng ngày.

Mọi người nhớ ông theo những đổi thay
Theo ông và chúng tôi dọc năm tháng
Chiến tranh đến hòa bình, đau thương, bè bạn
Ông có mặt mọi lúc, mọi nơi.

Tôi nhớ ông bằng những nụ cười
Sẻ chia khó khăn trong nước mắt
Bênh viện, ngôi trường, những con đường xa tắp
Nối Miền Bắc đến trái tim Miền Nam.

Lịch sử nhớ ông những biến cố thăng trầm
Cũng có những người khen, chê đủ kiểu
Thế giới muôn màu, tốt xấu đều không thiếu
Tiễn ông đi vào huyền thoại sớm chiều.

Theo chân ông còn trăn trở bao nhiêu
Nhân loại nhớ, quên xếp nhao vào đó
Chỉ ai hiểu sẽ nhớ ông rất rõ
Thay nhân gian đưa tiễn phút ngẹn ngào.


27-11-2016

Thứ Sáu, 18 tháng 11, 2016

VỀ QUÊ NGÀY SAU LŨ



Nơi ta về cơn lũ đã đi qua
Quả trám, quả bàng bập bềnh quen lạ
Hai cơn bão gối đầu nhau hối hả
Gắn nhọc nhằn theo gió dọc đường quê.

Nước trôi đi gửi bùn lại bên hè
Tường mái cũ bạc màu xưa ngã rạ
Cỏ lật mọi chiều tìm nơi thư thả
Níu vạt vào vô vọng lớp phù sa.

Ta đi theo cò trắng vắng chiều tà
Nỗi lo lắng rơi theo triền cánh vẫy
Mây xơ xác cùng mùa đi đâu vậy?
Để bùn sình trôi dạt giữa mênh mông…

Nơi ta về nắng ấm những dòng sông
Quả đã ngọt trong tim mùa yêu mới
Hương đã thơm trong lòng ai khấp khởi
Nụ ươm chồi theo dịu ánh mây bay.

Bão lũ đi qua, bịn rịn nơi này
Cái thiếu thốn nối yêu thương gần lại
Cây nhú mầm, hoa rắc màu đồng bãi
Nắng vàng hơn trong hơi ấm ngọt ngào.

Sông hiền hòa lại vỗ sóng chênh chao
Vỗ vào lòng tâm tư không có tuổi
Ta nhớ mãi thời ấu thơ đến tội
Xa hẹn gần trong sắc tím nao nao.


18-11-2016
Em có nghe những dòng sông
Mệt mỏi gửi tâm tình về biển cả
Em có nghe cung thanh cung trầm
Lặng lẽ vào mùa đi xa.

Em của ta
Em của mùa xa
Cái gửi đi ta không bao giờ nhận được
Nhịp nắng nhịp mưa
Cuối trời mây nước
Ta đắng lòng trong chuỗi vắng đi qua.

Biết rằng nơi ấy em là ta
Nhập tâm tưởng vào hồn mơ có thể
Nơi ta đến em ngàn đời vẫn thế
Có bao giờ nói ba chữ yêu thương.

Đường vẫn đường
Xa vẫn xa
Nông nỗi vẫn mãi bạc đầu nông nỗi
Nếu lúc nào em thấy mình đến tội
Hãy nhịp mình theo dòng sống cô đơn
Và để ta chút những mảnh đời thường
Của em!
16-11-2016

Chủ Nhật, 13 tháng 11, 2016

BẤT CHỢT


BẤT CHỢT

Gia dòng đời ta bỗng nhận ra em
Dấu ngày xưa tưởng quen là thóang lạ
En dịu dàng thoảng mật hương ngọt quá
Như vườn ươm bói quả chín đầu mùa.

Ta lặng thầm nhìn em và lạ chưa
Em lơ đễnh như vào ta lâu lắm
Sắc mùa hạ lẫn mồ hôi chát mặn
Vị ngọt ngào thẫm đãm những suy tư.

Ta nhận ra em, em cũng bất ngờ
Bởi ta biết điều xảy ra vốn vậy
Em có thể thay điều em vẫn thấy
Ta cảm ngay những tâm tưởng thường ngày

Em lo sợ thời gian sẽ đổi thay
Ta trong em hay là điều ngược lại
Thời gian công tâm với mọi người lẽ phải
Chỉ một người đau đáu sợ ngày xưa.

Em cứ lạ lùng như thể đã quên
Lòng hối hận về bao điều dĩ vãng
Trí óc nhạy bén trùm trái tim đa cảm
Suốt một đời phấn trắng trộn hương hoa

Nắng nõn nà phơi lên bóng chiều tà
Em mịn màng phủ một đời con gái
Những yêu thích người đời là không phải
Nhưng với em là lẽ sống cốt tâm

Em không sợ chi sự hiểu nhầm
Bởi với ta em vẫn là mãi mãi
Như con sóng bờ xa ngày gần lại
Cứ vô tư âu yếm vỗ bến bờ

Bao nhiêu ngày bao con sóng nên thơ
Bấy nhiêu ngày em muốn là sự thật
Dẫu mai này tất là rồi sẽ mất
Nhưng ngàn năm lại luân kiếp cho nhau

Em nói rằng đau khổ bởi phải đau
Cái trầm luân cho một đời con gái
Thuở vô tư chưa biết điều phải trái
Vừa khôn ra đã trải nghiệm nhọc nhằn

Bởi vậy nên em muốn phá băn khoăn
Để sống được những gì em muốn được
Ta hiểu hết như hiểu trời mây nước
Cứ rạch ròi mà bịn rịn bao năm.

Cuộc đời cong mà thời gian thẳng băng
Em muốn có những thăng hoa huyền diệu
Bỏ qua những chán nhàm ảo điệu
Ràng buộc em bao năm tháng quẫn cùng

Em muốn đời cho em sự bao dung
Như hạt mưa muốn hòa về biển cả
Dù quen thật nhưng dòng đời xa lạ
Em biết tin ai giữa muộn mằn.

Ta không vậy, ta cũng không bâng khuâng
Ta đến cùng em như sao khuya lấp lánh
Soi vào giấc mơ em trong đêm lạnh
Chút sương bay vi diệu cõi địa đàng.

Em muộn màng rải điệu mơ lang thang
Để thay đổi những gì là mơ ước
Ta biết em những điều không có được
Nên bù đắp nỗi trống trãi nhân gian.

Em có niềm vui và những nỗi lo
Ta có những tháng ngày lãng tử
Yêu bao nhiêu, nhân loại chừng chưa đủ
Chỉ mình ta nông nỗi với nửa đời.

Em mãi miết đi về chốn đầy vơi
Chốn cay đắng, ngọt ngào em có biết
Bao đau khổ đợi chờ em gỉả thiệt
Chỉ một khắc qua thay đổi sớm chiều.

Mùa lại mùa em thay đổi bao nhiêu
Mà đêm vắng đếm thời gian khắc khoải
Mùa nhớ qua đi, mùa quên đọng lại
Nên suy tư buồn lặng tháng năm trôi.

Ta nhớ em xa lắm nỗi bồi hồi
Một nửa phương trời là đường khúc khuỷu
Tia nắng đi qua rồi đêm huyền diệu
Đốt trong ta những dư vị lạ lùng.

Đêm mơ tràn cõi nhớ nỗi mông lung
Ta cứ đi và em thời cứ đến
Nhưng khốn nỗi hai người là hai hướng
Khoảnh khắc qua chỉ nhen nhóm hẹn hò.

Kỉ niệm xưa đâu đó là nỗi lo
Sự mất nhau không gì hàn gắn được
Em nhạy cảm với sắc trời mây nước
Ta sạn chai với ghềnh thác mọi mùa.

Ta chỉ thấy thương chiều muộn tiễn đưa
Bóng em đi hòa vào sắc tím nhớ
Biển rộng núi cao hòa cùng nhịp thở
Tan vào em những tâm sự mỏi mòn.

Chia tay rồi em có nhớ hoàng hôn
Em có nhớ sắc chiều mùa hạ trắng
Nắng trong tay em mà như không nắng
Đêm chớm về mà lặng tím ngang đưa.

Nơi em về trời chuyển nắng đổ mưa
Màu có lẽ tan vào chùm hy vọng
Em trở lại vời bình yên cuộc sống
Có nhớ ngày xa lạ hóa mênh mông.


13-11-2016

Thứ Bảy, 12 tháng 11, 2016

Khi em về
Ta thấy áng mây bay
Chầm chậm
Bồi hồi
Len vào khung cửa
Ta hỏi
Mây gió gì lạ thế
Chỉ biết nhìn và man mác lao xao
Con đường ta đi đến tận phương nào
Mà em vẫn một mùa xưa ngơ ngác
Biển ẩn mình trong những con sóng bạc
Em ẩn mình trong tím biếc chiều nghiêng
Ta giật mình
Bàn tay nặng thêm
Nỗi cô đơn một mình sương lả tả
Chỉ ta yêu cốt sống là ngã rạ
Đưa sương chiều tìm lại lẽ xưa xa
ĐỪNG TRÁCH MÙA QUA
Ta không trách mùa thay đổi đâu em
Chỉ thầm trách nắng cứ về lúng liếng
Trốn vào mắt em bắt anh tìm kiếm
Chút vô tư hoài bão tháng năm trôi.
Ta trách làm chi những chuyện đã rồi
Đi theo mùa chuyện trò hoài không nghỉ
Nắng vào mưa, bắt được em chẳng dễ
Bởi sớm chiều cứ hư thực chiêm bao.
Những chiếc lá rơi nghiêng nắng xạc xào
Khiến làn mưa đậu lên thêm bịn rịn
Nét khó khăn trên làn môi chúm chím
Em mỉm cười ta thêm thấy lo âu.
Chẳng mùa nào không mưa nắng dãi dầu
Hết bâng khuâng lại băn khoăn chìm nổi
Trách mùa qua ta làm chi thêm tội
Bốn mùa yêu, em ạ! … Mới bắt đầu!
8-11-2016
TỰ NÓI
"Bao giờ em đau khổ
Hãy tìm đến với anh"
Với hương thầm an ủi
Mơn mỡn thi lên xanh.
Em đưa anh lo lắng
Anh gửi lại ngọt ngào
Em đưa anh mệt mỏi
Anh gửi lời chênh chao.
Những gì em cay đắng
Anh làm thành hoang sơ
Em chỉ còn say đắm
Yêu đời không bến bờ.
Em không còn ác mộng
Bởi anh làm bình minh
Len lỏi vào đêm vắng
Để em mơ quanh mình.
Em không còn trăn trở
Anh làm sóng thủy triều
Cho em yêu mọi thuở
Tuổi đời là bao nhiêu.
Em lo rằng cách xa
Có chi đâu, màu nhớ
Khoác lên gió đi qua
Mang về em sức sống.
Em lo trời ngại nắng
Anh mang chiều tím về
Vén bờ mi gửi gắm
Nỗi đợi chờ đam mê.
Bao điều anh chẳng nói
Chỉ một lần mà thôi
Cho em quên u ám
Để nhặt hoài mơ rơi.
9-11-2016
".." hai câu trích trong bài hát "Tâm hồn" của nhà thơ Song Hảo, nhạc sĩ Trịnh Hùng phổ nhạc
Anh không muốn làm ngôi sao cô đơn
Mặt trời, mặt trăng hay đại loại gì tương tự
Anh không muốn mình được em chú ý
Khoác lên người tấm áo ga lăng.
Anh không làm người lịch sự trong em
Cũng không làm những hữu hình sáng chói
Không lãng mạn buông thơ tình mời gọi
Cũng chẳng để em ngoái lại bao giờ.
Anh chỉ làm vũ trụ tối hững hờ
Không nhìn thấy nhưng chứa đầy sức mạnh
Không lập luận, phương trình nhưng hút vào hết thảy
Cay đắng, băn khoăn, trăn trở, thờ ơ.
Năng lượng đen này thật sự hoang sơ
Nhưng chứa đựng mọi tình ca nguyên thủy
Cả quá khứ, tương lai và hiện tại
Gửi cho em thầm say đắm, ngọt ngào.
Năng lượng đen mạnh hơn mọi trăng sao
Hơn cả những Thiên hà vô tận
Dẫu rằng đen nhưng chứa đầy sức mạnh
Để cho em thanh thản suốt một đời.
Một chút đen nhưng ôm trọn bầu trời
Ôm hạnh phúc của muôn số phận
Có thăng hoa xen nỗi niềm lận đận
Đưa cuộc đời về một phía bên em.
9-11-2016
ĐÊM TRẦM TƯ
Ta đã thật sự thấy đêm trong em
Thấy vì sao trong ly cà phê đắng
Đêm của em có lúc ồn ào
Có lúc thầm lặng
Đêm dạt dào
Đêm của những suy tư.
Ta thấy long lanh mắt đêm
Khoảng tối nhiều hơn giọt sáng
Màn đen huyền diệu thì nhiều
Chỉ một vì sao le lói
Tất cả tập trung vào tiêu điểm vô tâm.
Đêm không còn đêm dưới màn pháo hoa
Đêm bảo thủ!
Ta muốn nói rằng chỉ là khoảnh khắc thôi
Chỉ là khoảnh khắc sao đủ
Còn bao đêm bóng tối tràn lan.
Gạt hết những quầng mây buồn
Trả lại bầu trời chi chít niềm hy vọng
May mắn thêm ánh trăng vàng soi bóng
Đêm hóa thành ngày
Chuyển thể ngất ngây.
10-11-2016
SỢI TÌNH CA
Đêm mùa đông nghe em hát tình ca
Giai điệu tự hào mà sâu, mà lắng
Một thuở tình yêu ngập tràn hoa nắng
Nở đêm ngày mãi miết dưới đạn bom.
Bản tình ca về những buổi hoàng hôn
Nối phương xa về miền quê yêu dấu
Như cánh võng nối hai đầu mưa nắng
Nối ngày đêm qua nắng hửng, ráng chiều.
Những tình yêu cứ tiếp nối tình yêu
Những con người đi không bao giờ dứt
Bản tình ca nối hai miền Nam Bắc
Để trong này gửi nắng ấm ngoài kia.
Tình yêu dạt dào, dào dạt sẻ chia
Hiện tại này nối sâu vào quá khứ
Năm tháng trôi đắp dày lịch sử
Cấy thăng trầm lên mọi bản tình ca.
Trong hơi mùa đông ta nhận ra
Có một bản tình ca vời vợi
Không nhắn nhủ, cũng chẳng chờ, chẳng đợi
Nhưng rạo rực đốt ngắn sợi đêm thâu.
Có những tình yêu chẳng đi đâu, về đâu
Chỉ biết rằng luôn hướng vào một phía
Đến bạc đầu chợt nhận ra có thể
Đan du dương vào những sợi tình ca.
11-11-2016
GỬI THU
Em gửi mùa thu đến cuối trời
Xua đi buồn bã mỗi đêm rơi
Màu quên, màu nhớ đan chi nữa
Áo đã rách rồi hết ấm hơi.
Em gửi mùa thu đến một người
Chẳng biết thời gian có ngừng trôi
Để cho bên ấy chừng nhặt kịp
Một gói hồn gieo phấn lưng đời.

11-11-2016
MẠ LÀM THƠ
Một đời gồng gánh nuôi con
Cuối đời được nghỉ mới bòn viết thơ
Chữ, lời chen nắng, đội mưa
Tảo tần sớm tối, lại vừa cảnh quan.
Lời thơ mộc mạc, giản đơn
Cho con, cho cháu, họ hàng, người thân
Đôi khi chống bút dừng chân
Đó đây kỉ niệm, lạ, gần, chốn xưa.
Một đời nặng gánh đò đưa
Người đi, bến vắng, chợt thừa thi nhân
Ghép hoa, ghép lá thành vần
Vui quên tuổi tác, thành thân cảnh vời.
Mạ rằng mạ viết để chơi
Đó đây năm tháng nghẹn lời rảo thơ.
11-11-2016

Thứ Hai, 7 tháng 11, 2016

ĐỪNG TRÁCH MÙA QUA


Ta không trách mùa thay đổi đâu em 
Chỉ thầm trách nắng cứ về lúng liếng 
Trốn vào mắt em bắt anh tìm kiếm 
Chút vô tư hoài bão tháng năm trôi. 


Ta trách làm chi những chuyện đã rồi 
Đi theo mùa chuyện trò hoài không nghỉ 
Nắng vào mưa, bắt được em chẳng dễ 
Bởi sớm chiều cứ hư thực chiêm bao. 


Những chiếc lá rơi nghiêng nắng xạc xào 
Khiến làn mưa đậu lên thêm bịn rịn 
Nét khó khăn trên làn môi chúm chím 
Em mỉm cười ta thêm thấy lo âu. 


Chẳng mùa nào không mưa nắng dãi dầu 
Hết bâng khuâng lại băn khoăn chìm nổi 
Trách mùa qua ta làm chi thêm tội 
Bốn mùa yêu, em ạ! … Mới bắt đầu! 

8-11-2016

SAY

Khi em về
Ta thấy áng mây bay
Chầm chậm
Bồi hồi
Len vào khung cửa.


Ta hỏi
Mây gió gì lạ thế
Chỉ biết nhìn và man mác lao xao
Con đường ta đi đến tận phương nào
Mà em vẫn một mùa xưa ngơ ngác
Biển ẩn mình trong những con sóng bạc
Em ẩn mình trong tím biếc chiều nghiêng.


Ta giật mình
Bàn tay nặng thêm
Nỗi cô đơn một mình sương lả tả
Chỉ ta yêu cốt sống là ngã rạ
Đưa sương chiều tìm lại lẽ xưa xa


7-11-2016

Chủ Nhật, 6 tháng 11, 2016

VU VƠ VỚI MÙA XƯA

Nghe em gửi nắng sang mùa
Gửi mây vào gió, gửi mưa cuối trời
Mùa đi đổi lại mùa thôi
Cúi nghiêng chiều xuống thả lời nhắn đưa.

Anh nhặt hết lá mùa xưa
Rải lên lối nhỏ cho vừa dấu em
Buộc thêm sợi nắng ven thềm
Cho anh tìm đến mỗi đêm lạnh về.

Em còn có nhớ lời thề
Năm xưa hò hẹn, kể nghe lạ lùng
Tình thương vắt vẻo hư không
Trú chân thực tại, nhánh hồng héo khô

Trần gian giận dỗi chi mô
Để con tim đắng mấy mùa chẳng tan
Chiều nghiêng rót xuống lệ tràn
Ai mơ nức nở miên man một đời.


6-11-2016

Thứ Tư, 2 tháng 11, 2016

ĐỊNH MỆNH 

Em giấu nụ cười vào gió 
Giấu gió vào tóc em 
Và giấu đêm vào tóc 
Dịu êm! 
Mượt mà! 
Như mơ! 

Em giấu má hồng vào nắng 
Giấu nắng vào mắt trong 
Và giấu mắt vào cái nhìn đằm thắm 
Mênh mông bao miền 
Như thơ! 
Định mệnh! 
Cuối chiều gặp nhau. 

Chỉ một lời lơ đễnh 
Bỏ quên! 

11-2016

Thứ Ba, 1 tháng 11, 2016

NÓI VỚI CON GÁI LỚN



Về với ba với mẹ đi con
Thân con gái dặm mười hai bến nước
Cuộc sống riêng đâu cứ mong là được
Nước mắt trao dâu đâu phải vô tư.

Biết là chồng con cũng xấu vừa thôi
Nhưng không phải chịu thấp hèn đến thế
Con có thể chịu khổ cực, mọi lẽ
Nhưng vẫn là hoa, quả ngọt của mẹ cha.

Không lẻ gì chịu chồng đánh, chồng la
Bởi đàn ông đích thực chẳng vậy
Khổ cực sẽ qua, đắng cay vẫn mãi
Phần đàn bà đâu phải chỉ khom lưng.

Con cứ thẳng lên, chớ sợ ngại ngùng
Ba mẹ nuôi con mấy chục năm có lẻ
Chưa một lằn roi, chỉ nhắc rất khẽ
Để con hiên ngang với bạn, với bè.

Ba mẹ cũng biết cuộc sống bộn bề
Nên ai cũng có lúc sai, lúc đúng
Nhưng con ạ, điểm dừng chân phải vững
Đừng lo âu những đạo lý cũ vời.

Mấy chục năm ba mẹ cũng thế thôi
Cũng mặn nồng và giận hờn đủ cả
Nhưng chưa một lần ba nặng tay hăm dọa
Bởi ba biết là hiểm họa gia đình.

Con cứ mạnh lên, đêm rồi sẽ bình minh
Đừng chìm đắm trong ảo mê ẩm muội
Không thay đổi thì con ơi đừng đợi
Cứ trở về với ba mẹ nghe con.

2-11-2016