Thứ Ba, 29 tháng 11, 2016

Một cánh chim trời đã mỏi
Chìm vào giấc ngủ ngàn năm
Một ngôi sao trời vừa tắt
Chỉ còn ánh sáng vĩnh hằng.
Một đời khát khao dang dở
Để một dân tộc tiếc thương
Hoàng hôn níu trên linh cữu
Lấp lánh một vầng thái dương.
Một bản nhạc đang ngân khúc
Thăng trầm nốt lửng lơ rơi
Âm hưởng mọi nơi, mọi lúc
Non cao đến biển xa khơi...
Bóng người khuất vào vĩnh viễn
Ảo mờ trên khúc quân hành
Thế giới tiễn người yên nghỉ
Thiên thu lấp lánh vầng trăng.
...
Năm 1973, vào đến Quảng Trị, Fidel Castro đã ngạc nhiên vì sao chúng ta lại có thể chịu được đạn bom đến thế. Trong chuyến thăm Quảng Trị, Chủ tịch Fidel Castro vượt qua Dốc Miếu, nơi có hàng rào điện tử McNamara để đến thăm Đông Hà, rồi ngược lên Đường 9 và đến Khu Chính phủ Cách mạng lâm thời Cộng hòa miền Nam Việt Nam ở huyện Cam Lộ. Ông đã viết trong hồi ký:
“Chúng tôi đã gặp các người lính trẻ Việt Nam đầy vinh quang trong cuộc tấn công Quảng Trị. Điềm tĩnh, kiên quyết, rám nắng mặt trời và chiến tranh, một cái nheo nhẹ trên mi mắt của một tiểu đoàn trưởng, không thể hiểu được tại sao họ có thể chịu đựng được nhiều bom đạn đến thế. Họ xứng đáng được ngưỡng mộ”
Ông đã đề nghị cho ông được cầm súng để tham gia một trận đánh để biết rõ hơn thực tại của chiến tranh ở Việt Nam nhưng đề nghị đó bị từ chối. Và cuối cùng ông viết:
“Xin thứ lỗi cho tôi về sự nỗ lực khiêm tốn khi viết những dòng này nhân danh mối quan hệ hữu nghị truyền thống với Việt Nam.
Fidel Castro Ruz
10/9/2013
3h20 chiều”
Năm 1981, khi tôi về Đồng Hới, cũng là lúc bệnh viện Việt Nam – Cu Ba Đồng Hới khánh thành và đi vào hoạt động. Tôi vào thăm cô tôi nằm viện tại đó và đã chạy hết toàn khu bênh viện mà cứ tưởng như một lâu đài. Và đến nay, sau gần 40 năm, bệnh viện Việt Nam – Cu Ba Đồng Hới vẫn là bệnh viện có kiến trúc tiên tiến trong khu vực, những thiết bị cơ bản vẫn nguyên vẹn. Hầu như tất cả phần khung xây dựng từ thời đó vẫn tốt nguyên, chỉ có cải tạo một số phần che bên ngoài lại cho sạch sẽ. Phải thừa nhận là kiến trúc của bệnh viện rất có tầm nhìn thế kỷ.
Tôi cũng đã chạy trên con đường Xuân Mai – Sơn Tây hàng chục lần và ngạc nhiên về độ bền vững của nó, cũng như các đoạn đường Hồ Chí Minh năm 2003, được có dịp làm việc với các tư vấn giám sát Cu Ba. Những đoạn đường đó được làm chuẩn mực hết sức, không có khái niệm vỡ hay lún.
Không biết những người khác nghĩ thế nào về Cuba, nhưng với những gì người Cuba làm ở Việt Nam, cũng như môi trường sống của nước họ hiện nay, có thể nói là ít nước đang phát triển bì kịp. Và có thể chúng ta cũng phải học tập họ về điều đó.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét