Thứ Sáu, 27 tháng 1, 2017

BẠN GẶP BA MẸ BAO LẦN NỮA

Bạn sẽ còn gặp ba, gặp mẹ
Bao nhiêu lần nữa
Khi những vô tư cuộc sống
Càng ngày càng thưa
Những lo toan đè vai bạn nhiều thêm
Những hành trang gánh nặng thời gian
Và xa dần những ngày gặp ba mẹ
Sự vô tâm tự nhiên.

Nóng lòng mong con về
Lo lắng buổi con đi
Những bàn tay run
Những bàn chân run
Bước chậm
Tuổi tác đeo theo chuỗi ngày lận đận
Cùng con.

Một năm mấy lần
Mỗi lần mấy ngày
Bạn gặp ba, gặp mẹ
Bạn sẽ thấy mọi điều đơn giản thế
***
Câu trả lời nằm ở phía xa xôi.


Giao thừa 2017
DỪNG MỘT CHÚT ĐI EM

Em có nghe mùa xuân
Nở tràn trong hơi ấm
Hơi mùa xuân rất đậm
Khiến tim mình xôn xao.

Như nhịp vỗ sóng trào
Như nhấp nháy trời sao
Mùa xuân về cứ thế
Ru lòng mình chênh chao.

Giao thừa không pháo nổ
Vẫn lặng lẽ vô thường
Mà trái tim rộn nhịp
Một hướng về yêu thương.

Ngoài kia mênh mông quá
Trong lòng ta khép đôi
Đêm không còn buốt giá
Mùa xuân tràn khắp nơi.

Ta bình yên em nhé
Cho tình yêu rộn ràng
Hai bàn tay nắm khẽ
Cho tương lai ngỡ ngàng.

Vẫn còn mưa bịn rịn
Nao vào lòng tin yêu
Đủ vỗ về đôi lứa
Mãi miết yêu sớm chiều.

Dừng chân nghe em nhé
Phút giao thừa đi qua
Một chút lòng tĩnh tại
Một chặng đường rất xa.


Giao thừa 2017

Chủ Nhật, 22 tháng 1, 2017

Anh có về Phú Thọ với em không?
Dòng sông Thao đang mùa mang nước lũ
Em sẽ ngắt đôi dòng đưa anh giữ
Vào trong anh một nửa của lòng em.

Còn nửa kia em giữ làm tin
Và sẽ trao một lúc nào có thể
Sao mà em keo sơn đến thế

Một dòng quê san sẻ mãi chưa thôi.

NỐI MÙA



Vắng ai về trên lối nhỏ chiều nay
Mưa lay phay nôn nao ngày giáp Chạp
Mây sóng soãi vào lưng trời biếng nhác
Sớm và chiều chẳng phân biệt ai thăm.

Vẫn con đường vạt cỏ đã ngàn năm
Vẫn hàng cây lá vàng rơi đếm bước
Hoa nở rồi mà trái không kết được
Nắng dạt vào vòm lá rũ buồn vương.

Những dấu chân giấu theo mọi nếp đường
Những lời nói giắt thầm trong kẽ vắng
Mùa đơn điệu qua về trong yên lặng
Một màu xanh lặng lẽ hóa trầm luân.

Chiều về chiều yên tĩnh đến lạ thường
Nghe rõ tiếng hoa nở từ nụ biếc
Tiếng thở dài của mùa đông từ biệt
Tiếng lao xao đâu đó tự ngày xưa.

Ta kiên nhẫn chờ, em lên tiếng chưa?
Tiếng mùa mùa mới dừng ngang cửa
Còn tiếng nữa ghép hai đời một nửa
Nối hai mùa qua tơ tưởng miên man.

23-1-2017

Thứ Bảy, 21 tháng 1, 2017

SÓI VÀ CỪU



Có một đàn cừu nọ 
Lang thang giữa đồng hoang 
Cỏ xanh, trời lộng gió 
Mật mướt giăng ngút ngàn. 

Đàn cừu no căng cỏ 
Nước uống đến tận mồm 
Chúng chỉ nằm một chỗ 
Quay đầu: cỏ, nước tuôn. 

Đến mùa đông lạnh giá 
không cỏ, nước cũng không 
Đàn cừu trông rệu rã 
Chân bước chẳng ra lòng. 

Ông chủ chừng mệt quá 
Tiêm thuốc rồi cho ăn 
Cỏ bấy nhiêu chẳng đủ 
Cừu cứ chết ngã lăn. 

Ông nghĩ ra một kế 
Liều mình thử xem sao 
Bắt một con sói xám 
Thả vào bầy xem nào. 

Ngày đầu tiên sói đuổi 
Cừu chạy được mấy con 
Còn bao nhiêu sói cắn 
Cho đỡ buồn miệng son. 

Ngày sau cừu tỉnh táo 
Sáng chạy ù ra đồng 
Sói không sao đuổi kịp 
Đành thất thểu về không. 

Suốt cả mùa cứ vậy 
Lũ cừu đã mạnh lên 
Không còn sợ con sói 
Và bản lĩnh đầy thêm. 

Ta nhiều khi cũng vậy 
Cần một con sói hăng 
Để ta dừng oải quá 
Đỡ chán sống nhì nhằng. 

21-1-2017

Thứ Năm, 19 tháng 1, 2017

BÌNH LOẠN TẾT



Nghe thiện hạ nhốn nháo
Đòi bỏ Tết cổ truyền
Bỏ ông Công, ông Táo
Tất cả đỡ tốn tiền.

Mà kể ra cũng lạ
Họ sợ cúng Tổ tiên
Sợ cha mẹ gặp mặt
Nhắc nhở lại thêm phiền.

Người muốn đi du lịch
Người sợ bẩn về quê
Bẩn tay chân ít sợ
Bẩn tâm hồn mới ghê.

Họ lí luận sắc bén
Gọt bay cả đạo Trời
Thấm chi nền văn hóa
Mới chỉ đạo làm Người.

Họ đòi như Âu, Mỹ
Chỉ cần mình lo mình
Ai nấy tự vận động
Tất cả là Trời sinh.

Chẳng biết Âu tròn méo
Mỹ thì tớ đến rồi.
Gia đình là số một
Lâu lâu mới bạn, người.

Ta thì nhà mặc kệ
Bố mẹ cũng cụ già
Trước sau gì cũng chết
Ta cứ chơi thân ta.

Nam thanh như nữ tú
Sống vội kẻo phí xuân
Thời hiện sinh xế bóng
Với họ là văn minh.
***
Buồn vui cũng mặc kệ
Đừng xóa Tết của ta
Để nhắc ta – Người đấy
Đừng như thú rừng xa.


19-1-2017

GIỮ RIÊNG TA MÀ THÔI


Ta biết rằng em yếu đuối mong manh
Như nụ mềm vươn sớm ra trước gió
Chỉ một vô tình lay lay rất nhỏ
Cũng làm em chao đảo với thời gian.

Ta biết rằng em cũng sẽ bâng khuâng
Dẫu năm tháng vực bao điều còn, mất
Em kín đáo che chín phần sự thật
Phần kia rồi cũng khe khẽ nghiêng thôi.

Ta biết rằng ta tàn nhẫn nhất đời
Không nuôi nổi giọt nước mắt vô tội
Để hóa hơi vào những giây phút cuối
Cạn một đời vẫn luyến tiếc vu vơ.

Em mỏng manh bởi thơ em là thơ
Và trái tim cũng khẽ khàng tương tự
Nhẹ đến nỗi nhịp đập như vẫn ngủ
Ta chủ quan thơ nhịp chốn địa đàng.

Quá bất ngờ vì một lối rẽ ngang
Chim đang hót chợt tắt vì thảng thốt
Gánh nợ đời chợt rơi vì dại dột
Chốn giáo đường có dung nỗi cầm ca.

Trong tim ta em vẫn là hương hoa
Nở thơm ngát chờ trái vàng cuối vụ
Thơm mật đọng ngọt ngào và quyễn rũ

Vẫn một đời sâu lắng giữ vô tư.

19-1-17

Thứ Bảy, 14 tháng 1, 2017

VỀ QUÊ


Có một làng quê yên bình bên sông
Con nước chảy men theo bờ lặng lẽ
Miền quê xanh suốt bốn mùa xanh thế
Bóng cầu xanh như cánh võng đu đưa.

Làng quê ta! Em ơi, lạ chưa?
Mặt sông như bản tình ca năm tháng
Những con sóng như dòng nhạc lắng
Bóng thuyền trôi trầm thả nốt bến bờ.

Miền quê thân yêu sáng nắng, chiều mưa
Lũ trẻ lom khom lội đồng, lội bến
Áo vắt vai, quần xắn tung đến bẹn
Thả tuổi thơ lên ruộng lúa, bãi rều.

Ta trở về miền quê mẹ thân yêu
Cơn lũ vừa qua, bùn giăng lối nhỏ
Lấp ló đầu bờ, chú cua lặng lẽ
Ngắm ta qua nửa ánh mắt ráng chiều.

Những hàng cây còn đọng nét liêu xiêu
Vừa hết mưa đã trở mùa rét ngọt
Lá khô đắng vào không gian thảng thốt
Niềm ngạc nhiên giấu kín dưới rễ sâu.

Kỉ niệm trào lên những buổi ban đầu
Ngôi trường cũ kể lại bằng sóng nước
Chuyện ngày xưa chẳng bao giờ quên được
Bạn bè tranh nhau kẻ nói, người chen.
***
Đêm mùa đông, bao chuyện nhớ, chuyện quên
Thời cả lũ đào tường đất trốn học
Đi hái bần, thằng cười, thằng khóc
Đói kiệt cùng vẫn chọc hát nghêu ngao.

Ta nôn nao nhớ những chuyện năm nào
Đám con trai khóc vì đàn con gái
Đứa dưới sông, đứa trên bờ giấu quần, giấu áo
Bởi vô tư biết xấu hổ gì đâu.

Chỉ vậy thôi mà ta yêu thương nhau
Giờ ngồi lại bao mái đầu bạc trắng
Cả một đời rát nắng rồi đông lạnh
Vẫn nồng lên hơi ấm thuở ngày xưa.

Vẫn nhẹ nhàng chuyện sớm, chuyện trưa
Chuyện bốn phương xới đầy thêm tình bạn
Chiều đông quê lạnh mà tim quá ấm
Lại hẹn về chuyện chưa kể mai sau.

14-1-2017

Thứ Sáu, 13 tháng 1, 2017

Giữ tình yêu mong manh
Như giọt sương treo đầu ngọn cỏ
Chỉ một tia nắng thôi
Đừng nói chi đến ngang đời làn gió
Cũng làm bản tình ca dang dỡ vỡ tan.
Chỉ có thể là đêm tràn
Để ta giữ mãi em trong đó.
Đừng bao giờ đưa em ra nắng gió
Bởi tình yêu mong manh
Quá trong suốt long lanh
Và nhạy cảm tận gốc rể sự yên lành.
Đường quê thẳng tiến về đơn nẻo
Chợt tiếng chim gù nhột sương đêm
Ven lề rả rích vài tiếng nẫu
Chợt hơi xuân lả lã tóc mềm.
Em níu cùng ta trong giá buốt
Nghe tiếng đôi cùng gõ hơi chùng
Nhịp sẻ chia nhón vào nhịp bước
Thật ngạc nhiên, xa lạ thành chung.
Con đường xa lâu thành gần lại
Biết ngày mai quen, lạ ngập ngừng?
Ai bỗng sợ tơ giăng hụt hẫng
Như nốt trầm khóc giữa mênh mông.
Năm cũ hết, ta vừa mới biết
Đã lo âu vẽ nét trùng phùng
Thay gấm áo thành tơ hoạ tiết
Đưa nhau về ươm chốn thủy chung

Chủ Nhật, 8 tháng 1, 2017

ĐÓN XUÂN
Xuân sang rưi mát cnh đy vơi
Gn xa bè bn rng ngi ngi
N hoa tràn đy, mong mưa bi
Nhà rng, m ca hé xuân rơi.

Năm hết,Tết gi, bao lo lng
Rm đêm Chp tháng đã k gn.
Tr con vui chơi cưi sm ti.
Đăm đăm ch lơ lng sang xuân!

Mt năm qua đi cùng âu lo
Hoa thơm, c ngt, vô tư qua
Đt tri hi t thiêng khí tiết
Ta cùng hn hò ngưi vi ta.
8-1-2017
XUÂN ĐÓN
Vơi đy cnh mát rưi sang xuân
Ngi ngi rng bn bè xa gn
Bi mưa mong đy tràn hoa n
Rơi xuân hé ca, m rng nhà.

Lng, lo bao gi Tết? hết năm!
Gn k đã tháng Chp đêm rm.
Ti sm cưi chơi vui con tr.
Xuân sang, ch lng lơ đăm đăm!

Lo âu cùng đi qua năm mt
Qua vô tư, ngt c, thơm hoa
Tiết khí thiêng t hi tri đt
Ta vi ngưi hò hn cùng ta.
8-1-2017

VỊNH BÚN CHỬI


Đồn rằng quán bún Ngô Sĩ Liên
Ở ngay Hà Nội của mọi miền
Khách đến ăn ngay tràng chửi rủa
Không ăn, đếch biết, cũng trả tiền.

Thiên hạ đua nhau vạn dặm lời
Tung hô đặc sản Hà Thành chơi
Ngàn năm văn hiến là bún chửi
Tục tĩu khôn cùng thấu Trời ơi!

Dân tộc xây đắp bao văn hóa
Để lại cháu con mớm sự đời
Ăn từ cám hạ lên vàng thượng
Có gì không vào miệng hả Người?

Cắn răng ăn miếng, nghe mụ chửi
Ra đường đâm kẻ liếc đểu mình
Về nhà nạt cha rồi nũng mẹ
Vòi tiền nuôi hại giống Trời sinh.

Không biết bao lâu dời thay đổi
Để khỏi sống chung ngợm với người?
Nhân gian lụn bại theo năm tháng
Có phải Trời dang tội hả Trời?


6-1-2017

TÂM TƯ 2017



Chắt giọt thời gian gạn thành lời
Gửi vào trang giấy nét thơ rơi
Ẩn đi muôn nẻo buồn năm cũ
Lọc lối ven tim bạn với đời.

Bốn mùa lặng lẽ mà lưu lạc
Cuốn mọi suy tư đến ngàn xa
Bên thềm bịn rịn mưa lất phất
Hoài niệm với người, ta với ta.

Không gian thì đứng, thời gian nghiêng
Còn ta miên man đến mọi miền
Tìm dấu ai vô tâm quên lãng
Cất vào góc đời chốn nhân duyên.

Thế gian lắm người đến ngạc nhiên
Người tham, kẻ biếng, kẻ say, thiền
Tĩnh tâm làm thác trôi mọi thứ
Còn lại giáp trần, vạn an niên.

Năm mới khẽ khàng một nét duyên!


6-1-2017

Thứ Năm, 5 tháng 1, 2017

EM ĐI RỒI


Em đi rồi, nỗi nhớ lớn nhiều thêm
Nhú nỗi buồn vào tim ta khắc khoải
Ươm hy vọng vào mong manh gặp lại
Thật thành mơ bọc theo gió đi xa.
Em đi rồi, hoài niệm lại hiện ra
Chiều đông rũ hơi thầm lên ghế đá
Thời gian trôi chậm hơn ngày hối hả
Để đêm về mòn mỏi đếm chiêm bao.
Em bước mãi vào kí ức lao xao
Bẻ gãy dần bản tình ca dang dở
Ta chợt thấy tình yêu mờ hóa rõ
Trong không gian chiều ảo thấm ngậm ngùi.
Em đi rồi, còn lại bóng em thôi
Rả rích giọt lên đời ta lặng lẽ
Như hạt mưa thấm dần đất nhắc khẽ
Một tình yêu kết trái dẫu xa mùa.
4-1-2017

LỜI GỌI XOAY THỜI GIAN


Suốt một thời ta cứ gọi cho em
Buốt mùa đông hay nắng tràn mùa hạ
Ta gọi em giữa chiều tàn hối hả
Giữa đêm về, bên kia gối mơ đâu?
Ta hy vọng vào những phép nhiệm màu
Lời gọi thấm vào không gian cách trở
Bám theo thời gian chọn mùa để ngỏ
Người neo hoa, lời tựa thoáng hương say.
Em mơ ở đâu giữa thế giới này?
Có tím hết những chiều thu man mác?
Có hồng lên những bình minh chớm khát?
Những mong manh hy vọng giấu xa xôi.
Thế giới muôn màu, em chỉ em thôi
Một màu nhớ níu hồn ta lưỡng lự
Ta tự hỏi đời người là phép thử?
Xoay thời gian tìm lại chỗ đầu tiên.
4-1-2017

Chủ Nhật, 1 tháng 1, 2017

Chỉ đơn giản là những con sóng
Vô tình sinh ra rồi hóa kiếp bến bờ
Chỉ đơn giản là vỗ về muôn phía
Dào dạt thành ngữ điệu hóa hồn thơ.
Với bao người chỉ là con sóng vỗ
Lúc yêu thương, lúc giận dữ thét gào
Sóng và gió vạn vạn đời quyện giữ
Những thăng trầm tư lự đến chênh chao.
Cũng là sóng, có người yêu mê mẩn
Cũng có người thầm lặng cấy ngọt ngào
Và cũng có những tình yêu nông nỗi
Đem tuổi đời đánh cuộc tuổi trăng sao.
Sóng từ gió hay từ đâu? cũng vậy
Tình yêu thương cay, ngọt, đắng mọi chiều
Con sóng nhỏ vỗ lòng thành biển thẳm
Chút vô hình thành vĩnh cửu đang yêu.
Ta lặng lẽ gửi em vài con sóng
Dẫu tan bờ còn lại tiếng miên man
Ta liều lĩnh yêu em vài năm tháng
Dẫu vô tâm áy náy giọt lệ tràn.
Ta bền bỉ chống dòng đời xuôi ngược
Mái chèo cong vô hình chẳng ai hay
Ta nhạy cảm cảnh sắc trời, mây, nước
Biến mơ đêm thành tiên cảnh ban ngày.