Có một làng quê yên bình bên sông
Con nước chảy men theo bờ lặng lẽ
Miền quê xanh suốt bốn mùa xanh thế
Bóng cầu xanh như cánh võng đu đưa.
Làng quê ta! Em ơi, lạ chưa?
Mặt sông như bản tình ca năm tháng
Những con sóng như dòng nhạc lắng
Bóng thuyền trôi trầm thả nốt bến bờ.
Miền quê thân yêu sáng nắng, chiều mưa
Lũ trẻ lom khom lội đồng, lội bến
Áo vắt vai, quần xắn tung đến bẹn
Thả tuổi thơ lên ruộng lúa, bãi rều.
Ta trở về miền quê mẹ thân yêu
Cơn lũ vừa qua, bùn giăng lối nhỏ
Lấp ló đầu bờ, chú cua lặng lẽ
Ngắm ta qua nửa ánh mắt ráng chiều.
Những hàng cây còn đọng nét liêu xiêu
Vừa hết mưa đã trở mùa rét ngọt
Lá khô đắng vào không gian thảng thốt
Niềm ngạc nhiên giấu kín dưới rễ sâu.
Kỉ niệm trào lên những buổi ban đầu
Ngôi trường cũ kể lại bằng sóng nước
Chuyện ngày xưa
chẳng bao giờ quên được
Bạn bè tranh
nhau kẻ nói, người chen.
***
Đêm mùa đông,
bao chuyện nhớ, chuyện quên
Thời cả lũ đào
tường đất trốn học
Đi hái bần, thằng
cười, thằng khóc
Đói kiệt cùng vẫn
chọc hát nghêu ngao.
Ta nôn nao nhớ
những chuyện năm nào
Đám con trai
khóc vì đàn con gái
Đứa dưới sông, đứa
trên bờ giấu quần, giấu áo
Bởi vô tư biết xấu
hổ gì đâu.
Chỉ vậy thôi mà
ta yêu thương nhau
Giờ ngồi lại bao
mái đầu bạc trắng
Cả một đời rát nắng
rồi đông lạnh
Vẫn nồng lên hơi
ấm thuở ngày xưa.
Vẫn nhẹ nhàng
chuyện sớm, chuyện trưa
Chuyện bốn
phương xới đầy thêm tình bạn
Chiều đông quê lạnh
mà tim quá ấm
Lại hẹn về chuyện
chưa kể mai sau.
14-1-2017
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét