Ta
biết rằng em yếu đuối mong manh
Như
nụ mềm vươn sớm ra trước gió
Chỉ
một vô tình lay lay rất nhỏ
Cũng
làm em chao đảo với thời gian.
Ta
biết rằng em cũng sẽ bâng khuâng
Dẫu
năm tháng vực bao điều còn, mất
Em
kín đáo che chín phần sự thật
Phần
kia rồi cũng khe khẽ nghiêng thôi.
Ta
biết rằng ta tàn nhẫn nhất đời
Không
nuôi nổi giọt nước mắt vô tội
Để
hóa hơi vào những giây phút cuối
Cạn
một đời vẫn luyến tiếc vu vơ.
Em
mỏng manh bởi thơ em là thơ
Và
trái tim cũng khẽ khàng tương tự
Nhẹ
đến nỗi nhịp đập như vẫn ngủ
Ta
chủ quan thơ nhịp chốn địa đàng.
Quá
bất ngờ vì một lối rẽ ngang
Chim
đang hót chợt tắt vì thảng thốt
Gánh
nợ đời chợt rơi vì dại dột
Chốn
giáo đường có dung nỗi cầm ca.
Trong
tim ta em vẫn là hương hoa
Nở
thơm ngát chờ trái vàng cuối vụ
Thơm
mật đọng ngọt ngào và quyễn rũ
Vẫn
một đời sâu lắng giữ vô tư.
19-1-17
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét