XÀM ĐÊM
Thế thôi ạ, còn gì đâu để nói!
Niềm tự hào chìm xuống đáy vực sâu
Những mơ ước không còn là khát vọng
Nhường chỗ cho những trần trụi bước đầu.
Đau khổ cho một tương lai thế hệ
Người thông minh đi học kẻ trọc đầu
Óc trống rỗng vẫn làm thầy, cô giáo
Bởi sư phạm gọi vào, em có biết gì đâu.
Nhớ ngày xưa cụ Tố Hữu tự hào
Ăn khoai sắn, đi ngăn sông làm điện
Khoan biển làm dầu, dép lốp vào vũ trụ
Nay lại khóc vì kiêu hãnh tối tăm.
Người giỏi giang làm bộ đội, công an
Kẻ tầm tầm làm giáo viên, nghiên cứu
Mong đất nước sánh vai toàn thế giới
Lại nằm mơ! Có phải lại nằm mơ?
Thực dụng? không! Lãng mạn? chẳng bao giờ
Chỉ loanh quanh đi vòng không nâng bước
Ôi cuộc sống! Biết bao giờ có được
Niềm tự hào cao quý bốn ngàn năm?
10-8-2017
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét