BẾN SI MÊ
Anh thời nông nổi, em kiệm lời
Anh buôn nắng Hạ, em xa khơi
Hai đứa cùng dong buồm mơ trắng
Như cánh hải âu muốt giữa trời.
Bâng khuâng thuở ấy, khát lâu rồi
Đời không đủ nước, em buông lơi
Anh níu dây tình, múc nhỏ giọt
Chỉ đủ người ta tiếc đoạn lời.
Hoa cải mùa nay thả về trời
Người ôm thoảng thoảng nét buồn trôi
Thuyền trăng si bến neo lay lắt
Một nửa muốn cùng, nửa muốn thôi.
17-5-2018
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét