Thứ Năm, 30 tháng 8, 2012

TIỄN BẠN

Không người đưa tiễn, cũng không hoa
Ta lại về chung chốn của ta
Cúc xâu vàng mượt, long lanh nắng
Chải gió vườn đơm cảnh giao hòa.

Trời xanh, mây nước, mắt ai xanh
Người về, rộn rã thu vây quanh
Thả bóng hồn ngơ chao nước biếc
Thảnh thơi tiên cảnh, uống ngọt lành...

Tạm biệt nắng hong mãi chốn này
Bao nhiêu kỉ niệm gửi vào mây
Để phiêu diêu, lãng, ta cùng bạn
Chia sẽ tháng ngày khắp đó đây.

Ta về, bạn ở không ai biết
Màu nhớ ngẩn ngơ khóm hoa vàng
Phố xá bâng khuâng trời, mây, nước
Dè dặt thả nốt tiễn lang thang.

Tempe Arizona 29-8-2012

MÙA THU CHO EM

Sắc mùa thu ôm ấp lá úa vàng
Nắng rơi rơi giữa chiều buông ngơ ngác
Em ở đâu trong cung đàn đi lạc
Bản tình ca thả nốt xuống hiên nhà.

Hoa lả hương trong nỗi nhớ vừa xa
Mưa không nỗi nên đọng hoài mắt ấy
Môi chưa hôn sao cắn chặt đến vậy
Để mùa thu khóc mãi gốc bàng già.

Anh nhớ về khoảnh khắc chợt đi qua
Áo mùa thu vắt bờ vai thiếu nữ
Ấm bao nhiêu em cũng chừng chưa đủ
Bởi trái tim đang xa vắng vợi vời.

Tiếng tình yêu khe khẽ lắm em ơi!
Em có nghe trong chiều rơi, nắng bước
Em có nghe trong mây buồn tím biếc
Sóng cuộn trào trong máu nóng, trong tim.

Tình yêu bên ngoài của anh lặng yên
Như nước rút chờ sóng thần dữ dội
Như mắt bão đợi xoay chiều gió nổi
Thổi dạt dào để nói hết yêu thương.

Anh vẫn yêu như chưa thể bao giờ
Để năm tháng chẳng thể nào trôi được
Qua tim em cả một thời mây nước
Chảy nồng nàn man mác rát trời xưa.

AZ 30-8-2012

Thứ Tư, 29 tháng 8, 2012

Sưu tầm truyện nhắn: HẠNH PHÚC LÀ CHO ĐI

Một người đàn ông tốt bụng không may qua đời. Sau khi chết, ông lên đến thiên đường và gặp Thánh Peter trước cửa. Thánh Peter vui vẻ chào đón: "Chào ông! Ông có thể bước qua cánh cửa này ngay bây giờ. Tuy nhiên, vì ông đã sống một cuộc đời rất tốt đẹp, nên trước khi đến với thiên đường, ông có thể đi thăm thú địa ngục nếu ông muốn". Người đàn ông rất tò mò, nghĩ thầm tại sao không, và từ từ bước những bậc cầu thang đầu tiên dẫn xuống địa ngục.
Đằng sau cánh cửa, ông nhìn thấy rất nhiều người đang ngồi quanh một chiếc bàn với những món ăn hấp dẫn, ngon mắt. Nhưng lạ một nỗi, tất cả mọi người đều rất buồn và đau khổ; bởi vì họ phải sử dụng những chiếc dao và dĩa rất dài, đến nỗi họ loay hoay không biết làm thế nào để đưa thức ăn vào miệng. Họ chỉ biết ngồi nhìn và khóc lóc.
Người đàn ông quay trở lại thiên đường, hỏi thánh Peter: "Thưa ngài, tôi rất vui được đến với thiên đường. Ở dưới kia thật sự là một sự trừng phạt khủng khiếp". Thánh Peter đáp: "Chào mừng ông", rồi để người đàn ông bước qua cánh cổng thiên đường.
Khi đặt chân đến thiên đường, người đàn ông rất ngạc nhiên. Vẫn là khung cảnh y như dưới địa ngục: những con người với những chiếc dĩa dài vướng víu trên một bàn ăn thịnh soạn. Nhưng có một điều khác là: thay vì khóc than như ở dưới địa ngục, họ vui vẻ đút cho nhau ăn. "Nếm thử món này đi", "Món này nữa", "Ngón quá", họ cười vang.
Hạnh phúc không ở đâu xa, hạnh phúc là khi chúng ta cùng giúp nhau vượt qua khó khăn; là khi mang lại hạnh phúc cho người khác. Đừng ích kỷ chỉ nghĩ đến mình, hãy mở rộng tấm lòng, mang niềm vui cho mọi người. Tự khắc bạn sẽ được nhận lại hạnh phúc - hạnh phúc ở trong tim. Có thứ hạnh phúc gọi là cho đi!
St
Linh Hoa(Dịch từ Meaning Stories)

Thứ Hai, 27 tháng 8, 2012

THƯƠNG VẦNG TRĂNG CÔ ĐƠN

Anh thương lắm vầng trăng
Hết tròn rồi lại khuyết
Như tình yêu biền biệt
Xa hoài bao tháng năm.

Giá chia được vầng trăng
Anh đưa em một nửa
Để dẫu xa nhau nữa
Ta vẫn là của nhau.

Mặc nắng mưa dãi dầu
Trăng vẫn vàng óng ánh
Thả từng dòng ngọt sánh
Lên bờ môi yêu thương.

Giữa vợi vời gió sương
Một mình trăng đơn lẻ
Em ơi đừng trách nhé
Để vầng trăng mãi đầy.

Tempe AZ 27-8-2012

SẼ VỀ VỚI MẸ

Mẹ đừng lo mẹ nhé
Con sẽ về nay mai
Đường xa? Mẹ đừng ngại
Tháng năm còn rất dài.

Mẹ yên tâm mẹ nhé
Con yêu mẹ vô cùng
Tuổi già như trái chín.
Gió lay rồi gió ngưng.

Con sẽ về với mẹ
Sau năm, tháng nhọc nhằn
Mẹ đừng lo con trẻ
Đừng nóng lòng, băn khoăn.

Con mãi là con mẹ
Như thuở bao ngày xưa
Mẹ ngủ ngon mẹ nhé
Để con chèo võng đưa.

AZ 27-8-2012

Hôm nay Trang nhắn tin mẹ vừa sốt một trận dài, mắt lại mờ nhiều. Mẹ sợ lòa không đi lại được. Thương mẹ quá, để cuối tuần sau về xem mẹ thế nào.

NHỚ BIỂN QUÊ



Anh về với biển đêm trăng
Dạt dào, sâu lắng, đổ lòng biển nghiêng
Chênh chao gió với mạn thuyền
Dập dềnh như gọi nối thêm sợi tình.
Biển đêm Đồng Hới lung linh
Đổ vào anh óng ánh tình khát khao
Bao năm mong tiếng biển trào
Bao ngày chờ đợi trăng chao đợi người
Cửa chiều chấp chới biển ơi!
Bãi chiều ôm bóng chân người ngẩn ngơ...


Ngày xưa biển cũng như giờ
Khi gầm gừ, lại khi thơ gọi mình
Nắng hồng đan lưới bình minh
Gió Lào vội vã rập rình bãi xanh
Bảo Ninh, Bàu Tró, Hải Thành
Gỡ mây, vén nắng, đỡ mành giấc đêm
Mỗi ngày say đắm yêu thêm
Quê hương, muôn nẻo nỗi niềm nhớ mong.
AZ Tempe 27-8-2012




Chủ Nhật, 26 tháng 8, 2012

TẠM BIỆT ARIZONA

Vậy là chỉ còn vài ngày nữa mình sẽ rời nước Mỹ, chốn thiên đường trong bao suy nghĩ của bao người trên thế giới. Còn mình, mình chỉ muốn về càng nhanh càng tốt, bao nhiêu người thân, bạn bè, bao nhiêu công việc đang chờ đợi.
6 tuần sống trên nước Mỹ, đi nhiều nơi, nhiều ấn tượng mạnh đã để lại trong tâm hồn mình nhiều vết khắc sâu về những tình cảm của con người nơi đây, và cũng có những cái làm cho mình không hứng thú lắm. Có lẽ gọi Mỹ là thiên đường thì hơi quá, dẫu sao họ cũng có những nét văn minh mà mình phải học hỏi. Và nói đúng ra, mình qua đây cũng dạy được cho họ đôi nét văn minh của mình.
Khoảng thời gian lưu lại không nhiều, nhưng mấy chuyến du lịch sang Las Vegas, Los Angeles, Hollywood, Little Saigon, Grand Canyon và những con đường lộng gió trên sa mạc khô cằn của miền Tây nước Mỹ, kỷ niệm về chuyến đi xuyên qua bão bụi, đã để lại cho mình cái nhớ sâu sắc về vùng đất này. Những suy nghĩ ban đầu của mình khi đặt chân lên nước Mỹ cũng bị thay đổi nhiều, bởi có lẽ dân họ cũng sống bình thường như bao dân tộc khác trên thế giới. Họ cặm cụi làm việc mẫn cán, sống bằng lương và thỏa mãn với thu nhập họ có. Và ở đâu cũng có người giàu, người nghèo, người khổ, người sướng. Nhưng chung qui lại vẫn là những nếp đời bình thường lợp nên mái nhà chung nước Mỹ, che bóng lên bao nhiêu vùng đất khác trên địa cầu.
Nếu ai đó hỏi mình ấn tượng nhất ở nước Mỹ là gì thì có lẽ mình chỉ trả lời là buổi sinh nhật của mình. Cũn phải thôi, đối với họ là bình thường, nhưng đối với mình là duy nhất. Có gì nữa cũng cảm ơn sự quan tâm của các bạn rất nhiều.
Cũng lạ, tuần trước Oanh vừa kêu mùa mưa Kontum thì ở mình trời cũng tặng cho 3 trận mưa xối xả về đêm, tha hồ mát mẻ, không như những tuần đầu mới qua, nắng đến 43 độ, đi ngoài trời như cái lò. Vậy mà sang giữa mùa thu, trời bắt đầu có mây và mát hơn thì mình lại về mất. Thôi để cái mát mẻ của bạn mình gửi cho người dân Arizona dùng vậy. Đợi khi nào có mùa mưa mới thì mình dùng sau.
Nói lời tạm biệt Tempe cũng nhẹ nhàng. Mai này về nước, mọi người có hỏi về nước Mỹ, chắc mình cũng chỉ nói: bình thường như con người bình thường thôi.

GÓC MÙA XƯA THỞ DÀI

Có một góc nho nhỏ
Ẩn sâu trong trái tim
Ta giấu em ở đó
Đã bao mùa lặng yên.

Mối tình đầu mùa hạ
Chia tay cùng trường xưa
Giữa cháy màu phượng đỏ
Mưa lăn lăn đu đưa...

Qua bao thời lá rụng
Xoay man mác lỡ thì
Em vẫn là con gái
Người đến mà thì đi.

Ta dọc ngang muôn nẻo
Nhớ ngày xưa? nhớ hoài!
Một thời yêu nông nổi
Góc mùa xưa thở dài...

Tempe AZ 26-8-2012

Thứ Bảy, 25 tháng 8, 2012

NÓI VỚI EM

Anh tự nhủ bởi vì anh không thể
Dẫu yêu thương, tất cả cũng xa vời
Anh vẫn biết em nặng lòng đến thế
Chỉ là em, mãi mãi vẫn em ơi!

Trong lời em có bao điều khẽ trách
Dẫu mong manh vẫn ngơ ngẩn bao chừng
Đêm dài mãi trong giấc mơ thầm nhắc
Mà bên ngoài vẫn cứ phải lặng im.

Bởi em ạ, tình yêu không có lỗi
Cũng chẳng quan tâm tuổi tác bao giờ
Trái tim đập thì tình yêu nông nỗi
Bởi vậy nên yêu là cứ dại khờ.

Anh biết em giấu bao điều ẩn khuất
Ở xa xôi mong một tiếng nhắc thầm
Một giọng nói từ quê hương gần nhất
Giữa lạc loài, cảnh có đẹp dư âm?.

Nơi yên đẹp chưa phải là quê mẹ
Không có lời ru man mác bóng chiều
Không thấy được những khó khăn, trăn trở
Nắng nồng nàn ôm ngọn gió thương yêu.

Cuộc đời ngắn mà tình yêu vĩnh cửu
Được lo toan giữa gian khó muôn vàn
Dẫu dừng lại, chẳng có gì suy nghĩ
Mỗi cuộc đời vun cao mãi nhân gian.

Tempe AZ 26-8-2012

BẢN TÌNH CA QUÊ HƯƠNG

Anh nghe tiếng em hát
Tình ca quê hương xa xôi
Đừng ví em là biển khơi
Em là câu ví dặm
Yêu anh như yêu bờ cát trắng
Em ơi!

Bản tình ca quê hương lung linh tia nắng mặt trời
Đung đưa gió tràn thảo nguyên bát ngát
Tình yêu anh dào dạt
Chỉ một mình em thôi.

Lời ca chan đầy yêu thương
Những lời ru từ rổ khoai, gánh sắn
Những nụ cười đầu bờ sạ luống
Lũy tre âm thầm tháng năm trôi.

Em mang dòng Son thuở đưa nôi
Bao mùa nuôi anh ngọt ngào thơ ấu
Nắng rát mùa hè
Xanh mùa thu nao lòng bao nỗi
Mong một buổi quay về.

Bản tình ca xanh man mác chân đê
Cỏ may cứ níu chân người xa xứ
Ai đi lạc vào giấc mơ vậy nhỉ?
Chỉ tình yêu em thôi.

Bài hát em xa rồi
Để lại anh chuỗi ngày mòn mỏi
Nhịp trông vỗ vào nhịp đợi
Anh sẽ về em ơi.

Tempe AZ 26-8-2012

BIỂN BỜ


Em đừng đuổi sóng được không?
Kẻo bờ ngơ ngác, cháy lòng tháng năm!
Dạt dào vụn vỡ ánh trăng
Lấy chi mơ mộng, trãi rằm sương buông.

Cớ sao biển ngẩn ngơ buồn
Đuổi trăng, đuổi sóng, đuổi luôn tháng ngày
Thả rông mây gió nơi này
Rãi mưa cuốn nắng nghĩ cay cõi lòng.

Biển ơi bớt chút giận hờn
Để bờ được sóng mơn man sớm chiều
Chớm về một chút thương yêu
Chớm về một tiếng tĩnh liêu gọi mình

Trời cao, biển thẳm hữu tình
Phiêu diêu ẩn ý trọn mình thuỷ chung
Qua rồi một thuở mông lung
Qua thời dại dột nghĩ cùng lặng im.

Âm thầm sóng cuộn trong tim
Biển yên bởi sóng trầm mình đáy sâu
Ngày kia biển bỗng bạc đầu
Nghiêng mình dào dạt, khát nào nổi chăng

Arizona 25-8-2012

Thứ Năm, 23 tháng 8, 2012

NUÔI DẠY CON GÁI

Muốn con gái vững vàng và hạnh phúc khi trưởng thành, cha cần dạy con 7 điều.

>> Hai người khác giới bên nhau trong sáng
>> Suy sụp vì 'bộ sưu tập người tình' của chồng
>> Những mối tình đã chết

Tôi là con gái. Tôi không thần tượng cha mình nhưng tôi rất biết ơn cha đã dạy cho tôi những bài học, giúp tôi có thể đứng vững và biết đến hạnh phúc trong cuộc đời. Theo thời gian, những bài học cha dạy như những viên kim cương mãi tỏa sáng trong lòng tôi.

Cha không chỉ mang lại cảm giác vững chãi, an toàn cho tôi mà còn có thể dạy tôi nhiều điều, không phải bằng cách ngồi xuống trò chuyện, mà qua chính cách cư xử thường ngày.

1. Hãy quyết đoán

Để xóa nhòa định kiến phụ nữ nên tránh đối đầu bằng bất kỳ giá nào, Linda Nielsen - tác gả cuốn sách Fathers and Daughters khuyên: một trong những điều quan trọng nhất là dạy bé gái cách chấp nhận cảm xúc giận dữ của bản thân và quyết đoán hơn.

Dạy bé gái quyết đoán hơn không đồng nghĩa với việc để cho bé thích gì làm nấy, được thỏa sức 'tung hoành' theo ý kiến của mình mà không biết lắng nghe, không biết tự kiểm soát bản thân.

Bí quyết là khi có xung đột, cha sẽ là người đối thoại, hướng dẫn con cách giải quyết. "Một bé gái nên được thoải mái thể hiện cảm xúc của mình, kể cả sự tức giận với cha và dám đưa phản biện. Nếu bé không dám làm điều ấy với cha thì cũng sẽ không thể ứng xử như thế với ông chủ, bạn trai hay những người khác phái khác", tiến sĩ Nielsen nói. Vì vậy, cha cần tinh ý nhận ra cô con gái nhỏ đang nổi đóa, cho phép con được xả cơn tức giận bằng cảm xúc trung thực nhất, thay vì trừng phạt khi chưa nghe lời.

Bài học 'vàng' dạy con gái thành công
Tôi biết ơn cha về những bài học cha đã dạy tôi. (Ảnh minh họa).

2. Xây dựng các mối quan hệ lành mạnh

Có một câu nói đã xưa như trái đất nhưng luôn đúng: "Một trong những điều tốt nhất cha có thể làm cho con là yêu thương mẹ". Vì, một gia đình luôn tôn trọng, thương yêu nhau có ảnh hưởng lớn đến sự hình thành nhân cách và tâm lý của trẻ.

Cách khác mà người cha có thể giúp con gái xây dựng những mối quan hệ lành mạnh trong tương lai là dạy con luôn là chính mình, không phải thay đổi như một chú tắc kè hoa để phù hợp với người đàn ông nào đó.

Để làm điều này, cha nên chuyện trò với con gái càng nhiều càng tốt. Từ đó, con sẽ có kinh nghiệm giao tiếp với đàn ông khác.

3. Nỗ lực mới thành công

Một trong những thách thức lớn nhất trong cuộc sống là biết điều mình muốn và can đảm làm theo. Cha nên giúp con gái bằng cách đưa cho con những 'đồ nghề' cần thiết để thực hiện ước mơ, thay vì 'cầm tay chỉ việc' và bao bọc quá mức. 'Đồ nghề' ở đây chính là truyền đạt lại những kinh nghiệm quý báu và vẽ đường đi đúng...

Điều quan trọng nữa cha cần làm là giúp con gái chọn lựa cơ hội và xây dựng lòng tin rằng bản thân con có thể thành công nếu con có nhiệt huyết, biết rút ra bài học và nỗ lực.

4. Tự lập tài chính

Thật khó để vờ như không thấy con vấp ngã và đang rất khó khăn, nhưng nếu cha mẹ luôn là phao cứu hộ của con, chắc chắn chúng sẽ không thể trưởng thành, tự quyết định số phận cuộc đời mình, luôn gặp nhiều rắc rối - nhất là vấn đề tiền bạc. Do đó, đừng quên dạy con gái sự tự chủ về tài chính để con hiểu rằng, bản thân mình có thể 'sống khỏe' từ chính thu nhập của mình. Không cần là cây tầm gửi, sống dựa dẫm và người đàn ông khác. Từ đó, con sẽ chọn người đàn ông biết yêu thương và quan tâm con, chứ không phải người đàn ông có rất nhiều tiền.

Thực tế, sẵn sàng cho con rất nhiều tiền không phải là hành động thể hiện sự thương yêu mà cha mẹ đang vô tình hại con.

5. Sửa xe chả cứ đàn ông

Cha thường là người dạy các con lái xe (kể cả con trai và con gái). Tuy nhiên, cha không nên chỉ dừng lại ở việc dạy lái mà hãy chỉ cho con gái cách bảo dưỡng xe, cách kiểm tra xe an toàn, sửa những thứ đơn giản nhất... Bài học này không chỉ giúp con gái hiểu rằng mình có thể làm bất cứ điều gì nam giới có thể mà còn giúp con gái luôn biết chuẩn bị và giải quyết những vấn đề xảy ra trong cuộc sống của mình.

6. Dám chịu trách nhiệm khi làm sai

Trách nhiệm luôn là một từ đầy sức nặng (ngay cả với người lớn). Bởi không đơn giản chỉ là thừa nhận việc làm sai mà còn phải có cách sửa sai. Muốn con gái dám dũng cảm đối đầu với lỗi lầm, bản thân cha phải là tấm gương sáng. Việc thấy cha luôn biết xin lỗi và cố gắng khắc phục sai lầm sẽ tạo phản xạ tuyệt vời tương tự ở các cô con gái.

Lưu ý, khi con gái tâm sự những khó khăn của mình, thay vì đưa ra cho con các giải pháp, hãy chỉ ra cho bé biết sai ở chỗ nào và để bé tự tìm ra lời giải cho những rắc rối của mình.

7. Sự hoàn hảo chỉ có trong tiểu thuyết

Cuộc sống muôn màu, sẽ khó lòng tìm thấy sự hoàn hảo tuyệt đối. Để giúp con gái sống thực tế hơn và tránh được những vấp váp đáng tiếc, ngay khi con còn nhỏ, cha có thể thủ thỉ với con về những điều chưa hoàn hảo của mình. Ví dụ, cha cũng từng mắc sai lầm, cha có tật xấu này... cha có tật xấu kia...

Thứ Tư, 22 tháng 8, 2012

GẶP LÁ XƯA



Hôm nay thấy lá mùa xưa
Bâng khuâng bến nước, biết chờ chi đây?
Mùa xưa bên cạnh cây nay
Có còn xoay lại những ngày gió đưa.

Hoa rơi lững thững lạ chưa
Hay là còn đợi mấy mùa lãng quên
Sương thu khe khẽ dềnh lên
Ướt chăng mấy giọt, đặng đền lá xưa.

AZ 21-8-2012

CẢM ƠN TẤT CẢ



Cảm ơn mặt trời đã cho tôi nắng
Để thấy mắt em yêu đời long lanh
Cảm ơn trời đã cho tôi gió
Để suối tóc em xõa tôi bồng bềnh.

Cảm ơn chiều đã gác hoàng hôn
Để tôi được nắm tay em thật chặt
Cảm ơn trăng nhẹ nhàng biến mất
Để em tôi giấu đêm vào tóc mây.

Cảm ơn thu treo sương sớm vào cây
Để tôi thấy khắp nơi tràn óng ánh
Nhặt một giọt lên bàn tay mát lạnh
Lại nhớ về chút khóc khẽ chia xa.

Cảm ơn trăn trở đã cho tôi nhận ra
Em yêu tôi chân thành ngọt lịm
Ơn nỗi buồn tôi thấy em chúm chím
Hạnh phúc cười tan băng ghế nhân gian.

AZ 21-8-2012

Truyện ngắn sưu tầm: NHU NHƯỢC

Anton Pavlovich Tchekhov



Một hôm tôi gọi cô Iulia Vasilievna - gia sư của bọn trẻ đến phòng làm việc. Đã đến hạn thanh toán tiền công cho cô ấy.

Cô ngồi xuống đi, cô Iulia Vasilievna - tôi nói - tôi sẽ thanh toán tiền công cho cô. Tôi chắc cô cũng cần tiền, nhưng là một người tự trọng nên chắc cô không tiện hỏi, đúng không? Chúng ta đã thoả thuận với nhau là 30 rúp một tháng nhỉ.

40 rúp chứ ạ...

Không, chỉ 30 rúp thôi. Tôi có ghi vào sổ rồi mà. Bao giờ tôi cũng chỉ trả cho gia sư 30 rúp một tháng thôi. Xem nào, cô đã làm cho chúng tôi hai tháng rồi nhỉ.

Hai tháng 5 ngày ạ....

Không chính xác hai tháng. Tôi có ghi đây mà. Vậy là phải trả cho cô 60 rúp... trừ đi 9 ngày chủ nhật... Các chủ nhật cô chỉ đưa thằng Koha đi dạo thôi mà, có học hành gì đâu... cộng 3 ngày lễ...

Cô Iulia Vasilevna mặt đỏ bừng, tay mân mê gấu áo, nhưng vẫn không nói gì.

9 chủ nhật, 3 ngày lễ vị chi là 12 rúp. Thằng Kolia bị ốm mất 4 hôm, không học, cô chỉ trông mỗi con Va ria... 3 ngày cô bị đau răng vợ tôi cho cô nghỉ buổi chiều... 12 với 7 là 19. Sáu mươi rúp trừ đi 19 rúp, vậy chỉ còn 41 rúp, đúng không cô?

Mắt trái của cô Iuìia đỏ ngầu và ngân ngấn nước mắt, cằm cô run lên bần bật. Nhưng chỉ thấy cô ho và xì mũi, tuyệt nhiên không nói lời nào!

Đêm giao thừa cô đánh vỡ cái tách uống trà với các đĩa cùng bộ. Tôi sẽ trừ tiền lương của cô đi 2 rúp nữa... Thực ra cái tách ấy đắt hơn kia, vì đó là đồ gia bảo mà, nhưng thôi! Cũng không nên so đo quá với cô.

Một lần do cô không cẩn thận đã để thằng Kolia trèo lên cây làm rách mất chiếc áo khoác... Trừ thêm 10 rúp nữa... Rồi cũng vì cô lơ là nên con hầu đã ăn cắp mất đôi giày của con Varia. Cô phải trông nom chúng cẩn thận chứ. Tôi trả lương để cô dạy dỗ và trông chúng nó cơ mà...Vậy trừ tiếp 5 rúp... Hôm mồng 10 tháng giêng cô mượn của tôi 10 rúp...

Tôi có mượn đâu ạ... Giọng cô Iulia nghèn nghẹn.

Tôi đã ghi cả đây mà lị.

Vâng, thế cũng được ạ.

Vậy là 41 trừ đi 27 còn lại 14.

Lúc này thì hai mắt cô giáo trẻ đã đầy nước... Trên chiếc mũi thanh, cao của cô đã lấm tấm mồ hôi. Thật tội nghiệp!

Tôi chỉ vay vợ ông có 3 rúp - giọng cô run run - Đúng có một lần 3 rúp mà thôi.

Thế à? Vậy mà tôi không hề biết gì cả. Thảo nào trong sổ tôi không thấy ghi. 14 rúp trừ 3 còn 11. Đây, tiền lương của cô đây, cô giáo thân mến ạ! 3 này, 3 này, 8 này, 1 rúp, 1rúp. Xin cô nhận cho?

Và tôi đưa cho cô 11 rúp. Cô nhận lấy chúng bằng những ngón tay run rẩy rồi nhét vào túi.

Cám ơn ông - cô nói thì thầm.

Tôi đứng dậy và tiến lại phía cô. Một sự tức giận xâm chiếm lấy tôi.

Tôi cáu phát điên lên.

Cô cám ơn cái gì? - Tôi sẵng giọng.

Vì ông đã trả lương cho tôi...

Nhưng cô không thấy là tôi ăn chặn của cô, bóc lột cô hay sao? Cô còn cám ơn cái nỗi gì?

Ở những nơi khác người ta còn chẳng trả cho tôi đồng nào kia.

Không trả ư? Cũng dễ hiểu thôi! Thì tôi cũng vừa đùa cô đấy thôi. Tôi muốn dạy cho cô một bài học. Nhưng xin cô cứ yên tâm, tôi sẽ trả đủ 80 rúp cho cô. Chúng ở trong chiếc phong bì kia kìa, tôi đã chuẩn bị sẵn rồi. Nhưng tôi không hiểu tại sao cô lại có thể nhẫn nhức đến thế? Sao cô không cãi lại tôi? Sao cô cứ ngồi im như thóc thế. Chẳng lẽ có thể nhu nhược đến thế sao?

Cô giáo mỉm cười rầu rĩ và tôi đã đọc được trên mặt cô hai chữ "có thể". Tôi đã xin lỗi cô gia sư vì bài học tàn nhẫn vừa rồi và đưa cho cô cả 80 rúp mà cô đáng được nhận trong sự ngạc nhiên đến tột độ của cô. Cô ngượng nghịu cảm ơn và lui ra. Tôi nhìn theo cô hồi lâu và chợt nghĩ: "Trên đời này làm kẻ mạnh mới dễ làm sao!"

ST từ Thi Viện

Chủ Nhật, 19 tháng 8, 2012

NỖI NHỚ VÀ EM


Anh xa em vời vợi nửa địa cầu
Nếu sóng vỗ chắc chẳng hề đến được
Những ngày xa, giữa hai người mây nước
Biển dạt dào chung nỗi nhớ đôi bên.

Ở bên em nắng óng ánh vừa lên
Bên anh đã rực hoàng hôn cháy đỏ
Anh cứ gửi tình yêu theo mây gió
Về bên kia thắm lại tuổi em xanh.

Tháng tám mùa thu trong em, trong anh
Em có thấy hoa rực vàng dưới nắng
Nét thanh thản vừa yêu thương, vừa lặng
Để nhịp đập chung xao xuyến bâng khuâng.

Mùa thu em cứ vời vợi dừng chân
Neo lưng trời bao sợi thương, sợi nhớ
Mùa thu anh trời cao xanh đến độ
Nắng rơi hoài không biết trốn ở đâu.

Mỗi đêm về sao lấp lánh tìm nhau
Sao của em ở gần anh đến thế
Anh chẳng tìm, bởi hình em hiện rõ
Tâm hồn anh man mác dẫu xa xôi.

Hạnh phúc về diệu vợi lắm em ơi
Sự sống lớn dần trong thương yêu chờ đợi
Tình yêu ấm từng góc chăn, mép gối
Thỏa tháng ngày khao khát phải không em!

Tempe Arizona 19-8-2012

GỬI MÙA MƯA XA



Anh đã đến rồi
Nơi ấy mùa mưa
Những con đường níu chặt chân đất đỏ
Anh đi qua bao núi đồi lộng gió
Thấy em về theo mưa rã liêu xiêu.
Kontum mùa mưa
Man mác những chiều
Ướt rát mặt mà cháy lòng đến vậy
Chuỗi nhọc nhằn ướp vào mắt xanh ấy
Để một ngày
Trở dáng suy tư.
...
Anh mãi về những nơi đã qua
Ngọc Hồi, Đắc Min, Đắc Hà bịn rịn
Anh nhớ mãi những chiều xao xuyến tím
Mây vô tình thả nặng trĩu tim ai.

Mùa thu bên anh đêm ngắn lắm em ơi
Không đủ giấc mơ cho em có thật
Nắng vẫn nắng nên lòng anh say ngất
Gửi được không
Một nửa phía sang em.

Cho những phút hiếm hoi
Ráo tạnh nhiều thêm
Cho nỗi đợi chờ ngắn hơn vô tận
Đường đến em bớt chiều trĩu nặng
Mãi nhớ hoài Kon Tum...Kon Tum!

Arizona 19-8-2012

NHỚ BUỔI ĐẦU TIÊN


Em đi rồi, nơi ấy đã vào thu
Tia nắng gọt nghiêng góc nhà một thuở
Em đi rồi, gió ngẩn ngơ thương nhớ
Cứ thổi vào một thoáng ngỡ ngây thơ.

Em đi rồi, nơi ấy đã mùa mơ
Màu mận chín ươm má hồng thiếu nữ
Khung trời xanh xanh mắt người thế nhỉ
Bản tình ca lạc lối góc màu thơ.

Em đi rồi, xa vắng buổi đêm xưa
Anh đếm sao trong chùm rơi lá biếc
Dế nỉ non ôm đàn buông nốt tiếc
Chuỗi vợi vời lãng đãng tháng năm trôi.

Em đã đi, nơi ấy cũng xa rồi
Bao kỉ niệm dát đầy trên lối vắng
Gắn lên cây những nụ hôn thầm lặng
Buổi bắt đầu yêu gửi gắm sao rơi.

1

GIẬN VÀ THƯƠNG



Có bao giờ em thấy giận anh không
Khi xa vắng hay những ngày nhàm chán
Không còn hoa và nụ hôn lãng mạn
Đêm nhọc nhằn trong nỗi nhớ mênh mông.

Có bao giờ em nhớ buổi đầu tiên
Giữa bao người, ta vẫn là vắng vẻ
Trái tim rộn ràng mà ngoài rất khẽ
Để ngọt ngào sâu lắng bến bình yên.

Nhớ em nhiều nên nỗi nhớ nhiều thêm
Tình yêu lớn lại làm ta biết đợi
Sâu trong tim nỗi chờ mong mòn mỏi
Hết giận rồi ta quấn quít thương nhau.

Những nhọc nhằn lùi lại hẳn phía sau
Anh và em lại quyện vào say đắm
Em yêu ơi, khi xa rồi thấy vắng
Đợi em về, hết giận để yêu thêm.

19-8-2012

SAO NỠ ĐỂ MÙA THU



Sao em để mùa thu dài đến thế
Nắng hắt hiu, cỏ ngọt giọng bên đường
Mây lỡ bước, neo lưng trời, góc bể
Mà người thương mãi xa vắng lời thương.

Có nơi nào lối lạc chân người qua
Có nơi nào chim lạc chuỗi đường xa
Ôm sâu lắng vào thiền mơ cõi lắng
Sáo vi vu lạc giọng gọi quê nhà.

Em lỡ bước nên thu trầy trật mãi
Lối ngày xưa cỏ dẫm bước quay về
Hương ngan ngát ru hồn ta trẻ lại
Như mùa xưa dệt thảm nắng đam mê.

19-8-2012

Thứ Sáu, 17 tháng 8, 2012

MÙA THU VÀ NGƯỜI THU


Sao em gọi là mùa thu đơn lẻ
Khi trời xanh thăm thẳm đến vô ngần
Và hoa lá cũng nhuốm màu ỏng ả
Để người qua phải bối rối dừng chân.

Thu ươm nắng vào cánh hoa lóng lánh
Gửi gió thầm thì trong cõi mơ màng
Cho ta nếm những ráng chiều ngọt sánh
Ngắm ngỡ ngàng trong thẳm mắt em xanh.

Người chợt vụng trong hữu tình non cảnh
Nốt nhạc buông bén say đắm mây trời
Lời muốn nói mà đầu môi khựng lại
Bao người đang say yên tĩnh thu rơi.

Thu lặng lẽ trong vàng hoa, lá biếc
Thu ồn ào trong tim cuộn dạt dào
Em có nhớ chuỗi hạ nồng luyến tiếc
Mong một ngày thu dịu ngọt ước ao.

AZ 17-8-2012

Thứ Năm, 16 tháng 8, 2012

ANH SẼ VỀ VỚI BIỂN

Em yêu quí!
Anh sẽ về với biển
Với bình minh ve vuốt mạn thuyền
Với bờ cát mịn màng soi bóng trẻ
Và hoàng hôn ru sóng ngủ say mê.

Em yêu quí! anh sẽ về với biển
Bởi khơi xa chưa yên ấm bao giờ
Biển man mác mà lòng đau dậy sóng
Có đêm nào biển ngủ trọn giấc mơ.

Anh sẽ về với quê, biển, em ơi!
Giữ cho bình minh rạng rỡ mặt trời
Ngăn bao kẻ lạc loài xâm lược
Tổ quốc yên bình khắp muôn nơi.

Em biết biển khát trong lòng biển thẳm
Biển nóng ran trong sâu lạnh vô chừng
Bao con sóng không vỗ bờ được nữa
Thét gầm gừ đuổi bè lũ vô dung.

Em yêu quí, biển vẫn thức, không ngủ
Canh cho ngàn năm được ấm áp mơ say
Em yêu quí, biển mệt nhoài, không nghỉ
Giữ cho giang sơn vững bước tháng ngày.

Em biết đó, anh sẽ về với biển
Gói yêu thương trong sâu thẳm tâm hồn
Cho hoa nụ ủ hương thành trái ngọt
Để em về trong tay ấm yêu thương.

AZ 16-8-2012

MÙA THU QUÊ ƠI

Về quê chợt biết mình còn thương
Sau vườn quả chín ngọt ngào hương
Cành nhãn đu đưa thời thơ dại
Bóng khế che cay đắng dặm trường.

Tan buổi chợ về theo mái đê
Bóng dì, dáng mẹ lẫn dáng quê
Thơm mùi sắn ủ man mác thế!
Gió đưa tre gãi buổi chiều về.

Nhớ lại thuở xưa bè với bạn
Mót lúa, đua trâu, giận rồi cười
Giờ xa lắm mỗi phương một đứa
Người đi, hồn gửi chốn quê ơi!

AZ 16-8-2012

MÙA THU CALI

NGẮM BIỂN

Đến đây khi nắng vừa gói nắng
Lẫn vào hơi thu lá vã hương
Rũ rơi tâm tưởng khách yên lặng
Một nét thu lả lướt ven đường.

Thềm hoa chợt thổ lộ điều chi
Để lãng khách đến nao lòng đi
Chân nâng bụi bám chiều níu lại
Hay bâng quơ phơi lứa lỡ thì.

Ven đường hoa dại tê tê say
Không rượu mà hồn như hóa ngây
Biển trời bao la tràn mây nước
Một phút lưu tâm ngỡ một ngày.

Balboa Cali 12-8-2012

HOLLYWOOD NGÀY-ĐÊM



Hollywood về đêm
Những cung đường
Mọc thêm lối vắng
Những hàng cây
Sát vai im lặng
Chuỗi ồn ào
Sâu lắng ngủ say.

Những đại lộ thênh thang rát nắng ban ngày
Cũng trầm tư trong màn đêm yên ả
Người nghệ sĩ sau những giờ đổ mồ hôi
Vội vã
Lại trở về với đời thường
Cuộc sống giản đơn.

Ai đó ca tụng, tán dương
Những ngôi sao màn bạc lấp lánh kim cương
Đi trên những cung bậc thảm đỏ
Tôi thấy sỏi lào xào dưới chân của họ
Như bao người theo năm tháng đổ xuôi.

Vinh quang thay một số người
Rực rỡ tên trên quảng trường Danh vọng
Và bao người vẫn bồn chồn cuộc sống
Đứng ngồi, lo lắng không yên.

Hollywood về đêm
Sự sống gột tả từng chi tiết nhỏ
Tiếng cười rải đây
Tiếng thở than đâu đó
Ghép hết bức tranh thật dài
Hollywood ngày-đêm.

Hollywood – LA 11-8-2012

Thứ Tư, 15 tháng 8, 2012

BAO DUNG


Góp nhặt năm tháng đi xa
Gói trong mòn mỏi, gọi là hỏi thăm
Hỏi người, người có nhận chăng?
Hỏi đời, đời có nặng lòng bâng khuâng?.

Bao nhiêu bến đã dừng chân
Bao nhiêu sóng gội bần thần ngọt cay.
Nay về rửa chốn cùng đây
Sẻ chia sớm tối, thoáng ngày hóa năm.

Chân mòn, gối mỏi, còn chăng
Ngày xưa mở gối, trăng rằm vẫn nguyên
Ngập ngừng hai chữ: đã duyên
Một đời nhìn lại, thề nguyền vẹn chi.

Trách đời, trách kẻ chạy đi
Bao dung kẻ lại, một thì lãng quên.

AZ 15-8-2012

LUẬN VỀ SỢI DÂY


Nếu một ngày nào đó
Có hai người xa nhau
Mỗi người ôm một nỗi
Để lại giữa: cung sầu.

Trên cõi đời vô tận
Tình cảm như sợi dây
Nối hai người lận đận
Yêu khi nào không hay.

Bạn và tôi cũng vậy
Hay hai người yêu nhau
Cũng sợi dây kết nối
Mặc nắng mưa dãi dầu.

Đừng căng dây bạn nhé
Đứt, ai đó đơn côi
Kẻ mất người yêu dấu
Kẻ tiếc hoài không thôi.

Chùng dây thành lơ lửng
Tình cảm như nhạt phai
Chẳng đủ cho hoa trái
Đón bình minh ban mai.

Đừng lo ngày sắp đến
Đừng tiếc thời đã qua
Hãy hạnh phúc hiện tại
Đừng để người đi xa.

Arizona 15-8-2012

SỢI DÂY


Truớc miếu Quan Âm mỗi ngày có vô số nguời tới thắp hương lễ Phật, khói hương nghi ngút. Trên cây xà ngang truớc miếu có con nhện giăng tơ, mỗi ngày đều ngập trong khói hương và những lời cầu dảo, nhện dần có Phật tính. Trải nghìn năm tu luyện, nhện đã linh.
Một ngày, bỗng Phật dạo đến ngôi miếu nọ, thấy khói hương rất vượng, hài lòng lắm. Lúc rời miếu, ngài vô tình ngẩng đầu lên, nhìn thấy nhện trên xà.
Phật dừng lại, hỏi nhện: "Ta gặp ngươi hẳn là có duyên, ta hỏi ngươi một câu, xem ngươi tu luyện một nghìn năm nay có thật thông tuệ chăng. Ðuợc không?"
Nhện gặp đuợc Phật rất mừng rỡ, vội vàng đồng ý. Phật hỏi: "Thế gian cái gì quý giá nhất?"
Nhện suy ngẫm, rồi đáp: "Thế gian quý nhất là những gì không có được và những gì đã mất di!". Phật gật đầu, đi khỏi.
Lại một nghìn năm nữa trôi qua, nhện vẫn tu luyện trên thanh xà truớc miếu Quan Âm, Phật tính của nhện đã mạnh hơn.
Một ngày, Phật đến trước miếu, hỏi nhện: "Ngươi có nhớ câu hỏi một nghìn năm truớc của ta không, giờ ngươi đã hiểu nó sâu sắc hơn chăng?"
Nhện nói: "Con cảm thấy trong nhân gian quý nhất vẫn là "không có được" và "đã mất đi" ạ!"
Phật bảo: "Ngươi cứ nghĩ nữa đi, ta sẽ lại tìm ngươi."
Một nghìn năm nữa lại qua, có một hôm, nổi gió lớn, gió cuốn một hạt sương đọng lên luới nhện. Nhện nhìn giọt sương, thấy nó long lanh trong suốt sáng lấp lánh, đẹp đẽ quá, nhện có ý yêu thích. Ngày này nhìn thấy giọt sương nhện cũng vui, nó thấy là ngày vui sướng nhất trong suốt ba nghìn năm qua. Bỗng dưng, gió lớn lại nổi, cuốn giọt sương đi. Nhện giây khắc thấy mất mát, thấy cô đơn, thấy đớn đau.
Lúc dó Phật tới, ngài hỏi: "Nhện, một nghìn năm qua, ngươi đã suy nghĩ thêm chưa: Thế gian này cái gì quý giá nhất?"
Nhện nghĩ tới giọt sương, đáp với Phật: "Thế gian này cái quý giá nhất chính là cái không có được và cái đã mất đi."
Phật nói: "Tốt, nếu ngươi đã nhận thức như thế, ta cho ngươi một lần vào sống cõi người nhé!"
Và thế, nhện dầu thai vào một nhà quan lại, thành tiểu thư đài các, bố mẹ dặt tên cho nàng là Châu Nhi. Thoáng chốc Châu Nhi đã muời sáu, thành thiếu nữ xinh đẹp yểu diệu, duyên dáng. Hôm dó, tân Trạng Nguyên Cam Lộc đỗ đầu khoa, nhà vua quyết định mở tiệc mừng sau vườn ngự uyển.
Rất nhiều nguời đẹp tới yến tiệc, trong đó có Châu Nhi và Truờng Phong công chúa. Trạng Nguyên trổ tài thi ca trên tiệc, nhiều tài nghệ khiến mọi thiếu nữ trong bữa tiệc đều phải lòng. Nhưng Châu Nhi không hề lo âu cũng không ghen, bởi nàng biết, chàng là mối nhân duyên mà Phật đã đua tới dành cho nàng.
Qua vài ngày, tình cờ Châu Nhi theo mẹ lên miếu lễ Phật, cũng lúc Cam Lộc đua mẹ tới miếu. Sau khi lễ Phật, hai vị mẫu thân ngồi nói chuyện. Châu Nhi và Cam Lộc thì tới hành lang tâm sự, Châu Nhi vui lắm, cuối cùng nàng đã có thể ở bên nguời nàng yêu, nhưng Cam Lộc dường như quá khách sáo.
Châu Nhi nói với Cam Lộc: "Chàng còn nhớ việc mười sáu năm trước, của con nhện trên xà miếu Quan Âm chăng?"
Cam Lộc kinh ngạc, hỏi: "Châu Nhi cô nương, cô thật xinh đẹp, ai cũng hâm mộ, nên trí tuởng tượng của cô cũng hơi quá nhiều chăng?". Nói đoạn, chàng cùng mẹ chàng đi khỏi đó.
Châu Nhi về nhà, nghĩ, Phật đã an bài mối nhân duyên này, vì sao không để cho chàng nhớ ra chuyện cũ, Cam Lộc vì sao lại không hề có cảm tình với ta? Vài ngày sau, vua có chiếu ban cho Trạng Nguyên Cam Lộc sánh duyên cùng công chúa Trường Phong, Châu Nhi được sánh duyên với thái tử Chi Thụ. Tin như sấm động giữa trời quang, nàng không hiểu vì sao Phật tàn nhẫn với nàng thế.
Châu Nhi bỏ ăn uống, nằm khô nhắm mắt nghĩ ngợi đau đớn, vài ngày sau linh hồn nàng sắp thoát khỏi thân xác, sinh mệnh thoi thóp.
Thái tử Chi Thụ biết tin, vội vàng tới, phục xuống bên giuờng nói với nàng: "Hôm đó, trong những cô gái giữa bữa tiệc sau vuờn thượng uyển, ta vừa gặp nàng đã thấy yêu thương, ta đã khốn khổ cầu xin phụ vương để cha ta cho phép cưới nàng. Nếu như nàng chết, thì ta còn sống làm chi." Nói đoạn rút gươm tự sát.
Và giây khắc ấy Phật xuất hiện, Phật nói với linh hồn sắp lìa thể xác Châu Nhi: "Nhện, ngươi đã từng nghĩ ra, giọt sương (Cam Lộc) là do ai mang đến bên ngươi chăng? Là gió (Truờng Phong) mang tới đấy, rồi gió lại mang nó di. Cam Lộc thuộc về công chúa Truờng Phong, anh ta chỉ là một khúc nhạc thêm ngắn ngủi vào sinh mệnh ngươi mà thôi.
Còn thái tử Chi Thụ chính là cái cây nhỏ trước cửa miếu Quan Âm dó, anh ta đã ngắm ngươi ba nghìn năm, yêu ngươi ba nghìn năm, nhưng ngươi chưa hề cúi xuống nhìn anh ta. Nhện, ta lại đến hỏi ngươi, thế gian này cái gì là quý giá nhất?"
Nhện nghe ra sự thật, chợt tỉnh ngộ, nàng nói với Phật: "Thế gian này cái quý nhất không phải là thứ không có được và đã mất di, mà là hạnh phúc hiện dang nắm giữ!"
Vừa nói xong, Phật đã đi mất, linh hồn Châu Nhi quay lại thân xác, mở mắt ra, thấy thái tử Chi Thụ định tự sát, nàng vội đỡ lấy thanh kiếm...
Câu chuyện đến đây là hết, bạn có hiểu câu cuối cùng mà nàng Châu Nhi nói không?
"Thế gian này cái quý nhất không phải là thứ không có được và đã mất đi, mà là hạnh phúc hiện đang nắm giữ!"
Trong suốt đời ta, sẽ gặp hàng nghìn hàng vạn loại người.
Ðể yêu một người thì không cần cố gắng, chỉ cần có "duyên" là đủ.
Nhưng để tiếp tục yêu một người thì phải cố gắng.
Tình yêu như sợi dây, hai người cùng kéo hai đầu, chỉ cần một nguời kéo căng hoặc bỏ lơi, tình yêu ấy sẽ căng thẳng hoặc chùng xuống.
Vậy khi bạn đi kiếm người ở đầu kia dây, hãy cân nhắc. Hoặc bạn có quá nhiều sợi dây tình cảm, hoặc bạn cứ liên tục tìm cái mới, hoặc khi dây đã đứt, bạn không còn can đảm hay lòng tin, tình yêu dể đi tìm một tình yêu mới nữa.
Bất kể thế nào, khi sợi dây đó đứt, bạn chỉ mất đi một nguời không yêu bạn, nhưng người đó đã mất đi một người yêu họ.
Mất một người không biết trân quý bạn, có gì phải buồn rầu?
Bởi bạn còn cơ hội, một lần nữa, gặp người biết rằng bạn quý giá.
Có muốn nghe tôi kể câu chuyện ấy lần nữa không, ngày xưa, truớc miếu Quan Âm..

15-8-2012
(copy từ blog một người bạn)


CHỈ CÒN VỚI MÙA THU

Chỉ còn anh với mùa thu
Trộn lẫn tháng ngày mong mỏi
Trời thu xanh nao lòng gió gọi
Tiếng tìm em xao xuyến đến cỏ cây.

Mây cuối trời cũng nhuốm tuổi dở dang
Nắng lang thang nỗi khát khao gặp gỡ
Biển đợi chờ cũng lặng im để nhớ
Mùa thu giấu em nơi đâu.

Hoa ngã màu man mác bên nhau
Anh và em cũng đã gần đến vậy
Mà phải tìm…phải tìm… trong chẳng thấy
Có duyên rồi
Bén phận chuỗi mai sau?.

Biển Baiboa - California 15-8-2012

Thứ Hai, 13 tháng 8, 2012

MÙA THU CALIFORNIA

SONG SONG

Anh nắm niềm hy vọng trong tay
Và nỗi mong mỏi tìm ra em có thể
Giữa mùa thu, trời Cali xanh thế
Cứ đổ vào làm mắt em xanh!

Em ở đâu trong nắng long lanh?
Mãi anh tìm, mãi ú tim đến vậy
Ai cũng có đôi, mình anh đơn lẻ
Giữa mọi người gieo cảm nhận vô tâm.

Ta cứ như hai đường thẳng song song
Giồng hệt nhau và kéo dài vô cực
Nối mênh mông tương lai về kí ức
Hiện tại gần gieo giao điểm đâu em?

Thu lung linh bởi nắng cứ xõa mềm
Em gửi lại nỗi niềm sao giống thế
Năm tháng trôi qua trong ta rất khẽ
Mãi em là sâu lắng chuỗi bình yên.

Orange county – Cali 12-8-2012

Thứ Sáu, 10 tháng 8, 2012

NHỚ MÙA THU HÀ NỘI NĂM XƯA

HÀ NỘI ĐÃ MÙA THU

Vậy là em, Hà Nội đã vào thu
Khoác lên em tơ nắng vàng óng ả
Lót chân em, loay xoay rơi rơi lá
Điểm màu thu lên mắt nắng đu đưa.

Bên em mùa thu xen những hàng mưa
Nghiêng nghiêng như bóng đổ chiều vội vã
Vắt vai em một câu thơ mùa hạ
Để anh ngóng hoài, quên tháng quên năm.

Ở bên anh, mùa thu cũng trời xanh
Nắng rơi hết lên mặt đất nắng cháy
Mây trốn đâu? cuối trời xa xôi vậy?
Em còn mây? gói lại chút gửi anh…

Mùa thu em theo hoa sữa thơm lừng
Dát dịu dàng lên tình yêu say đắm
Nỗi nhớ đong đưa trĩu chùm sấu mọng
Anh gửi vào gỡ nắng tóc em xanh.

Hai nửa mùa thu của em và anh
Thu bình minh vào hoàng hôn luyến tiếc
Ánh trăng đặt môi lên chùm lá biếc
Nhẹ nhàng treo lời nhắn nhủ mong manh.

Arizona 10-8-2012
BIỂN KHÁT Đã bao lần em đến với biển xanh Đón hoàng hôn trong đợi chờ vời vợi Mong bình yên giữa bao la chìm nổi Có thoảng nghe khát gọi phía bờ anh. Ở bờ em giấu sức sống mong manh Bởi khát khao theo dọc chiều biển khát Biển mặn chát vào trong lòng nhỏ hạt Nước dâng đầy đẩy dịu ngọt khơi xa. Biển hai người khát bỏng lắm em ơi Chiều bén lửa nên hoàng hôn khát đỏ Đêm khát hơi lên vầng trăng óng ả Nước mặn mà khát uống ánh sao rơi. Ta khát nhau trong vũ trụ xa vời Chuỗi tìm kiếm xuyên Ngân hà, thế kỉ Nếu một ngày nỗi khát dừng chân nghỉ Có nồng nàn năm tháng đợi không em! Arizona Tempe – Những ngày khát cháy 9-8-2012

Thứ Tư, 8 tháng 8, 2012

BIỂN CHÁY Với bao người biển chỉ là sóng vỗ Là khơi xa trông hôm sớm trở về Là lo lắng mỗi khi mùa bão tố Biển ngàn đời vẫn khái niệm vu vơ… Biển trong em, anh biết là biển nóng Khi trở mùa, gió chướng, chuỗi mưa giăng Biển trong em, anh biết là biển lặng Giữa đêm hè, vời vợi vớt ánh trăng. Biển trong em đầy nước nên biển khát Giọt yêu đương lăn trên khóe bạc đầu Biển trong em sâu thẳm lòng lo lắng Mãi ồn ào, biết tĩnh lặng nơi đâu. Biển của em trong anh chừng tất cả Có nồm nam đưa con sóng lang thang Có mồ hôi những tháng ngày vất vả Nuôi ước mơ hạnh phúc địa đàng. Biển của em đầy lời thương để ngõ Anh đọc sau những buổi vắng thủy triều Biển của em đầy khát khao bỏng cháy Hóa thành thơ, say đắm biết bao nhiêu. Chuỗi tình yêu dạt dào ôm lấy biển Sóng trong tim dào dạt vuốt bến bờ Trông xa vắng để cồn cào nỗi nhớ Mỗi đêm về… biển cháy… hóa thành mơ Tempe AZ 7-8-2012

Thứ Ba, 7 tháng 8, 2012

CÁNH HOA RƠI Nếu có một ngày hoa rụng cánh đầu tiên Thì em hãy đừng nhặt mà đến nhé Anh sẽ đón ở đầu đường, rất khẽ Thả dịu dàng, âu yếm vỗ về em. Hoa rơi làm nắng xé nhiều hơn Cuộn sợi vàng vào tay em bối rối Em đừng lo và cũng đừng giận dỗi Hoa giữa đời rụng cánh bởi em thôi. Nỗi lo âu đến mộc mạc không lời Để tình yêu giấu mình trong nốt lặng Để bao người mãi miết chờ, mãi đợi Hoa đã tàn, năm tháng cũng quay lưng. Nỗi dày vò cũng một nửa dửng dưng Nỗi khát khao cháy nhiều hơn có thể Anh nhẹ nhàng bế em lên khẽ thế Nụ hôn đầu có ướt nỗi không em? AZ 7-8-2012

MÃNH LIỆT CỦA TÌNH YÊU

CÁNH HOA RƠI Nếu có một ngày hoa rụng cánh đầu tiên Thì em hãy đừng nhặt mà đến nhé Anh sẽ đón ở đầu đường, rất khẽ Thả dịu dàng, âu yếm vỗ về em. Hoa rơi làm nắng xé nhiều hơn Cuộn sợi vàng vào tay em bối rối Em đừng lo và cũng đừng giận dỗi Hoa giữa đời rụng cánh bởi em thôi. Nỗi lo âu đến mộc mạc không lời Để tình yêu giấu mình trong nốt lặng Để bao người mãi miết chờ, mãi đợi Hoa đã tàn, năm tháng cũng quay lưng. Nỗi dày vò cũng một nửa dửng dưng Nỗi khát khao cháy nhiều hơn có thể Anh nhẹ nhàng bế em lên khẽ thế Nụ hôn đầu có ướt nỗi không em? AZ 7-8-2012
Bố và con gái Hôm bữa, mẹ kể, bố ở nhà xem đi xem lại những bức ảnh con gái đã chụp rồi thở dài rằng con gái có từ năm nay với các năm trước trông đã khác rồi. Con gái biết bố mẹ lo cho con gái nhiều thế nào. Con chưa cảm nhận được hết nhưng là con gái lớn…con biết và con hiểu… Đêm qua thế nào lại nằm mơ thấy bố đèo con gái đi trên cái xe mi pha màu xanh ngọc, con gái đội cái mũ bé xíu, hai tay nắm chặt 2 vạt áo bố và í ới “cho con nghị một chí”. Tỉnh dậy, nghĩ đến bố, thấy thương bố hơn bao giờ hết. Con gái thừa hưởng ở bố một chút lạnh lùng, ít nói, và hay tự ái. Đã yêu, quý ai thì yêu thương và trân trọng hết mình. Đã ghét ai thì xúc đất đổ đi cũng xây được nhà 3 tầng. Bố xưa tới giờ lạnh lùng, ít nói, nhưng luôn theo sát và quan tâm đến con gái theo cách của bố, mà có lẽ đến mãi sau này con gái cũng chưa hiểu hết và biết hết được. Hồi còn bé, con không hiểu, cứ nghĩ bố không thương con gái, cứ không hiểu tại sao con gái và bố lại xa cách đến thế, chỉ có mẹ là gần gũi. Nhưng lớn lên rồi, con gái hiểu, bố là là ngọn núi thái sơn vững chãi, lặng lẽ nhưng đầy ắp yêu thương. Cách yêu thương của bố âm thầm, nghiêm khắc để bù đắp cho cách yêu thương hiền hòa của mẹ. Hồi còn bé, con gái cứ nhìn thấy bố là sợ, cả ngày hai bố con chỉ nói với nhau những câu đếm trên đầu ngón tay "con chào bố ạ", "con mời bố ăn cơm"... Lớn lên rồi, con gái mới biết bố thường xuyên hỏi mẹ về con gái, dặn dò mẹ phải hướng dẫn con gái cẩn thận khi con gái bắt đầu dậy thì. Con gái hiểu, tình yêu đâu ở lời nói, mà đơn giản và lặng thầm như bố và con gái. Hồi còn bé, bố đã bắt con gái học nấu nướng, nữ công gia chánh, dọn dẹp nhà cửa một cách nghiêm túc thực sự. Bố khó tính, món mẹ nấu mà không ngon, không hợp khẩu vị là bố không ăn, nhưng khi con gái học nấu ăn, bố ăn hết dù lúc đầu cơm khê canh mặn. Bố dặn con cứ tập, bố sẽ ăn hết đến khi nào con nấu thành công. Lớn lên, con biết ơn bố vì điều đó, nhất là khi xa nhà, phải tự lập và tự chăm sóc bản thân. Hồi còn bé, con gái chỉ thích thi thoảng bố mẹ cãi nhau. Vì những lúc bố mẹ cãi nhau thì con gái được nói chuyện với bố nhiều hơn, được đi mua thịt và rau ngót về nấu canh cho bố, và được ở "phe bố”. Những lúc đấy, con gái lớn và bố một mâm cơm, mẹ và em mâm bên cạnh, dù chẳng hờn dỗi gì mẹ, nhưng thấy mình là đồng minh của bố, nên cũng chẳng thèm nói chuyện với mẹ. Lớn lên, con gái ghét thấy bố mẹ giận nhau, vì con gái không còn ở nhà để đi chợ nấu cơm cho bố nữa. Hồi còn bé, con gái đã chui lên cái gác xép bé tí mà khóc tấm tức vì bố bênh con gái khi mẹ mắng “chỉ được cái giống bố mày”. Lớn lên, con gái lúc nào cũng tự hào vì được giống bố đến thế. Hồi còn bé, con gái không biết là bố đã phải ngồi cả đêm giã tôm làm giuốc cho con gái, đã phải giặt hàng chậu tã cho con gái, đã đi hàng chục cây số chỉ để ôm con gái một cái, đã bế con gái khóc ngặt ngẹo chạy khắp nơi chỉ để đút cho bát bột... Lớn lên, con gái mới biết những điều hi sinh nhỏ nhặt mà vô cùng lớn lao. Khi con gái học lớp 12, con gái nhớ mãi hình ảnh bố ngồi cẩn thận, cặm cụi viết từng nét chữ vào hồ sơ thi đại học cho con gái. Lúc ấy, hình như con gái mới bắt đầu lớn, mới bắt đầu hiểu và thương bố. Khi con gái đỗ đại học, bố chẳng nói gì, nhưng con gái biết bố còn mừng hơn cả con. Bố tự hào đi khoe khắp nơi về con gái. Ngày đưa con lên nhập trường, con gái nhìn theo bóng bố trên chiếc xe máy đến khi khuất nẻo mà lòng thấy chống chếnh lo âu. Nhưng con gái biết, với hành trang mà bố đã chuẩn bị, con gái vẫn sống thật tốt dù ở xa gia đình. Khi con gái đi học xa, bố lúc nào cũng giục mẹ gửi đồ ăn tẩm bổ cho con gái. Mỗi lần chở con ra bến xe, lúc nào bố cũng chỉ dặn con gái giữ sức khỏe, tự chăm sóc cho bản thân, xe chạy rồi mà vẫn cố giúi cho con gái ít tiền (chắc mẹ không biết). Con gái giấu đôi mắt sau chiếc khăn bịt mặt mà rưng rức suốt đoạn đường dài. Khi con gái đi làm, bố cũng là người con gái muốn thông báo và hỏi ý kiến đầu tiên. Thời gian đầu con gái loay hoay lúi húi trong việc chọn ngành chọn nghề cho bản thân. Bố bảo: con làm gì cũng được, miễn là phải cố gắng bằng 110% sức lực của mình. Nếu mẹ lúc nào cũng lo lắng, thì ngược lại bố lúc nào cũng tin vào năng lực của con gái. Khi con gái bắt đầu những mối quan hệ và cuộc sống riêng, con gái ít nhớ và ít về với bố mẹ hơn, chỉ có bố mẹ là vẫn thường xuyên hỏi han chăm sóc con cái. Đúng là nước mắt thì luôn chảy xuôi, bố nhỉ. Con gái cũng không quên được bố đã từng thức suốt đêm để viết thư tay cho con gái, để rồi sáng hôm sau lọ mọ ra bến xe gửi lên trao tận tay cho con gái. Bức thư ấy con gái mỗi lần đọc là lại chảy nước mắt. Bố lo con gái trẻ người non dạ, hay tin người và yếu đuối khi vấp ngã. Bố lo người đàn ông không xứng đáng sẽ làm con gái bị tổn thương. Bố dặn dò con gái như con gái mới chỉ 3 tuổi, dù lúc ấy con gái đã 26 tuổi rồi. Con gái tự hứa, sẽ không bao giờ làm điều gì có lỗi với bố mẹ cả, dù câu cuối cùng trong thư bố viết là bố chỉ mong con sống thật hạnh phúc như chính bản thân con muốn thế. Con nhớ, mẹ dặn con gái “đừng kén chọn nhiều, chỉ cần lấy ai như bố mày thôi”. Con gái cười “chỉ sợ đàn ông như bố tuyệt chủng rồi”. Bố không biết đấy thôi, bố là bản nháp về đàn ông trong mắt con gái. Con gái lúc nào cũng thần tượng bố - một người đàn ông nghiêm khắc, trách nhiệm nhưng vị tha và hết lòng thương yêu con gái. Có rất nhiều điều về bố mà con gái không thể quên được. Thời gian chẳng bỏ qua một ai, con gái nhìn thấy điều ấy ở bố. Dù vẫn động viên bố còn trẻ, nhưng con biết bệnh tật đã làm bố yếu đi nhiều. Con gái thương mà chẳng làm được gì. Ai bảo con gái giống bố, tính lạnh lùng và ít nói nên ngay cả những câu yêu thương cũng chẳng dám nói với bố. Trong nhà mình, mẹ là người bạn, nhưng bố là người thầy. Mẹ hiền hòa dễ gần bao nhiêu thì bố lại nghiêm khắc, đôi khi lạnh lùng bấy nhiêu. Mẹ đi bên cạnh cho con gái sự ấm áp tin cậy. Còn bố thì chìa bàn tay, vẫy vẫy giúp con gái tiến về phía trước. Con gái có thể hồn nhiên kể lể với mẹ về những anh chàng theo đuổi, những chiếc áo mới mua, về nỗi buồn vui bất chợt...nhưng đứng trước những việc lớn cần tư vấn và quyết định, con gái thường chọn bố. Con gái có thể xin mẹ điều nọ điều kia nhỏ nhặt, nhưng cần lúc cần sự ủng hộ con gái luôn chọn bố. Con gái càng thấy hạnh phúc vì mình đã được lớn lên trong tình thương vững chãi của bố bao nhiêu, thì càng buồn vì mình chưa làm được gì nhiều cho bố bấy nhiêu. Con gái biết và hiểu những trăn trở của bố mẹ đối với con gái lớn. Bố cũng như những người khác đều mong con cái mình phương trưởng và sớm có một chỗ dựa để sớm tối hạnh phúc như gia đình mình. Vậy mà con gái vẫn chưa làm được điều ấy, để nỗi lo vẫn còn quanh quẩn trên 2 mái đầu cha mẹ. Con gái lớn tuổi này rồi, mà bố mẹ vẫn lo lắng con gái ho hắng những ngày trở lạnh, vẫn lo cho bữa cơm sức khỏe của con gái, vẫn lo con gái không đủ tiền tiêu, vẫn lo con gái có làm tốt công việc không, lo con gái có biết cách cư xư đối đãi với bạn bè, xã hội không, rồi lại lo con gái va vấp khi chưa hiểu người hiểu đời… Con gái hiểu, dù ở tuổi nào con gái cũng chỉ là đứa trẻ của bố mẹ, còn được ở bên bố mẹ ngày nào thì ngày đó với con gái là ngày hạnh phúc. Mỗi lần gặp khó khăn, vấp ngã, hay trắc trở, con gái luôn tự nhủ “phải sống và sống thật tốt vì bố mẹ”. Bố mẹ hãy thật mạnh khỏe để con gái biết, bên cạnh con gái lúc nào cũng có nơi để trở về như còn bé thơ. Cảm ơn bố của con Hằng Nguyễn Chia sẻ những vui buồn, cảm xúc... về cuộc sống của bạn tạidoisong@vnexpress.net. Vui lòng gửi bằng file word, tên file không dấu.

Thứ Hai, 6 tháng 8, 2012

GỌI NHAU VỀ MÙA THU Em gửi nắng mùa xưa Vào trang thơ chị nhớ Thu vào hoa rực rỡ Gieo hồn ai bâng khuâng. Có ngọn gió dừng chân Buộc nắng lên hè phố Trời thêm xanh lâng lâng Mây giấu mình mắc cỡ. Mùa thu về giăng võng Để lời ru đu đưa Thả tiếng ai trên lá Gọi nhau về mùa xưa. Tempe AZ 6-8-2012
BIỂN ANH – BIỂN EM 

 Anh kể em nghe về biển bao lần 
 Biển của anh dạt dào sóng vỗ 
 Biển của anh cháy đêm ngày thương nhớ 
 Mang tình yêu say đắm cuốn về nhau. 

 Em kể anh nghe biển em bốn mùa 
 Biển trong em bạc đầu trông mòn mỏi 
 Biển em dồn dập nhịp đập mong đợi 
 Nỗi âu lo trời trở gió bão giông. 

 Biển của anh khi man mác thủy triều 
 Khi gầm gừ thét gào tuôn sóng cả 
 Canh đất nước, giữa bốn bề cát, đá 
 Biển lặng rồi, lòng biển có dịu êm! 

 Biển trong em, ngày tháng cứ sâu thêm 
 Nỗi đợi chờ mòn hết giường, hết chiếu 
 Gối cưới bạc màu, thời gian có hiểu 
 Biết bao giờ tay được nắm bình yên. 

 Cho ánh trăng hôn biển được nhiều hơn 
 Tổ quốc thân yêu chỉ toàn mái ấm B
iển em, anh sẽ nồng nàn, say đắm 
 Để vòng tay ôm hết biển, biển ơi! 

 AZ 5-8-2012