Thứ Bảy, 25 tháng 8, 2012
BIỂN BỜ
Em đừng đuổi sóng được không?
Kẻo bờ ngơ ngác, cháy lòng tháng năm!
Dạt dào vụn vỡ ánh trăng
Lấy chi mơ mộng, trãi rằm sương buông.
Cớ sao biển ngẩn ngơ buồn
Đuổi trăng, đuổi sóng, đuổi luôn tháng ngày
Thả rông mây gió nơi này
Rãi mưa cuốn nắng nghĩ cay cõi lòng.
Biển ơi bớt chút giận hờn
Để bờ được sóng mơn man sớm chiều
Chớm về một chút thương yêu
Chớm về một tiếng tĩnh liêu gọi mình
Trời cao, biển thẳm hữu tình
Phiêu diêu ẩn ý trọn mình thuỷ chung
Qua rồi một thuở mông lung
Qua thời dại dột nghĩ cùng lặng im.
Âm thầm sóng cuộn trong tim
Biển yên bởi sóng trầm mình đáy sâu
Ngày kia biển bỗng bạc đầu
Nghiêng mình dào dạt, khát nào nổi chăng
Arizona 25-8-2012
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Lâu rồi không đọc thơ anh. Hôm nay đọc lại, tự nhiên thấy buồn man mác... Có lẽ, dù là nhà khoa học tầm cỡ nào đi nữa, anh vẫn chỉ là chàng thi sĩ mộng mơ cầm tập giấy vẽ lơ ngơ giữa gió và cát Nhật Lệ...
Trả lờiXóaNhớ dĩ vãng quá, bro ah... Có lẽ vì em đã bắt đầu già đi.