Chủ Nhật, 26 tháng 8, 2012

TẠM BIỆT ARIZONA

Vậy là chỉ còn vài ngày nữa mình sẽ rời nước Mỹ, chốn thiên đường trong bao suy nghĩ của bao người trên thế giới. Còn mình, mình chỉ muốn về càng nhanh càng tốt, bao nhiêu người thân, bạn bè, bao nhiêu công việc đang chờ đợi.
6 tuần sống trên nước Mỹ, đi nhiều nơi, nhiều ấn tượng mạnh đã để lại trong tâm hồn mình nhiều vết khắc sâu về những tình cảm của con người nơi đây, và cũng có những cái làm cho mình không hứng thú lắm. Có lẽ gọi Mỹ là thiên đường thì hơi quá, dẫu sao họ cũng có những nét văn minh mà mình phải học hỏi. Và nói đúng ra, mình qua đây cũng dạy được cho họ đôi nét văn minh của mình.
Khoảng thời gian lưu lại không nhiều, nhưng mấy chuyến du lịch sang Las Vegas, Los Angeles, Hollywood, Little Saigon, Grand Canyon và những con đường lộng gió trên sa mạc khô cằn của miền Tây nước Mỹ, kỷ niệm về chuyến đi xuyên qua bão bụi, đã để lại cho mình cái nhớ sâu sắc về vùng đất này. Những suy nghĩ ban đầu của mình khi đặt chân lên nước Mỹ cũng bị thay đổi nhiều, bởi có lẽ dân họ cũng sống bình thường như bao dân tộc khác trên thế giới. Họ cặm cụi làm việc mẫn cán, sống bằng lương và thỏa mãn với thu nhập họ có. Và ở đâu cũng có người giàu, người nghèo, người khổ, người sướng. Nhưng chung qui lại vẫn là những nếp đời bình thường lợp nên mái nhà chung nước Mỹ, che bóng lên bao nhiêu vùng đất khác trên địa cầu.
Nếu ai đó hỏi mình ấn tượng nhất ở nước Mỹ là gì thì có lẽ mình chỉ trả lời là buổi sinh nhật của mình. Cũn phải thôi, đối với họ là bình thường, nhưng đối với mình là duy nhất. Có gì nữa cũng cảm ơn sự quan tâm của các bạn rất nhiều.
Cũng lạ, tuần trước Oanh vừa kêu mùa mưa Kontum thì ở mình trời cũng tặng cho 3 trận mưa xối xả về đêm, tha hồ mát mẻ, không như những tuần đầu mới qua, nắng đến 43 độ, đi ngoài trời như cái lò. Vậy mà sang giữa mùa thu, trời bắt đầu có mây và mát hơn thì mình lại về mất. Thôi để cái mát mẻ của bạn mình gửi cho người dân Arizona dùng vậy. Đợi khi nào có mùa mưa mới thì mình dùng sau.
Nói lời tạm biệt Tempe cũng nhẹ nhàng. Mai này về nước, mọi người có hỏi về nước Mỹ, chắc mình cũng chỉ nói: bình thường như con người bình thường thôi.

2 nhận xét:

  1. ĐƯA VÀ ĐÓN

    ARIZONA tiễn bạn
    Có ai mang những cánh lưu ly?
    Giã biệt nơi mùa thu đầy nắng
    Quê hương đón đợi rực cúc vàng.

    Người đi khắp biển hồn phiêu lãng
    Nẻo đất khách luôn vững chãi bóng tùng
    Vẫn mềm mại như tình yêu xứ sở
    Vắt ngang đời một dáng trúc thanh.

    Chốn về sân cũ thơm hoa đại
    Ta mừng nhau đóa bách hợp ngày vui
    Bốn mùa tích góp mưa cùng nắng
    Cho xuân về tươi thắm một nhành mai...

    Trả lờiXóa
  2. Mai anh về có nhớ gì không anh ?
    Cái nắng chói chang của miền sa mạc
    Đóa xương rồng ngơ ngác
    Những tấm chân tình thân thương !

    Mai anh về cây cỏ đã vấn vương
    Bước chân anh mỗi ngày qua đó
    Anh đến rồi đi trong vội vã
    Để lại yêu thương nhung nhớ mãi nơi nầy...

    Mai anh về đừng nói lời chia tay
    Không còn ai để nói chuyện mỗi ngày
    gió sẽ buồn , sẽ buồn nhiều lắm
    Vậy mà anh nào biết nào hay ?

    Mai anh về trời bỗng đổ cơn mưa
    Mưa trái mùa níu chân người ở lại
    Cũng có thể là xa mãi mãi
    Anh có buồn , có tiếc nuối không anh ?

    Mai anh về em còn lại một mình
    Vẫn cô độc lẽ loi nơi xứ lạ
    Mai anh về em nhớ anh nhiều quá
    Biết ngày nào sẽ hội ngộ cùng nhau ?

    Trả lờiXóa