Thứ Sáu, 18 tháng 10, 2013



NHỚ BÁC
 
Bác ơi
Bác đã đi thật rồi sao?
Con thấy nắng mùa thu dừng lại ngẹn ngào
Trên hàng vây úa rũ!
Con thấy mưa mùa thu chấp chới rơi rơi
Vào không gian
Chênh vênh chửng vững
Hai cơn bão liền kề
Bác đi giữa!
Thật sao?
 
Nơi bác yên giấc nghỉ ngơi có sóng rì rào
Mà  gầm gào dưới biển sâu
Bão tố.
Trái tim linh thiêng vẫn đập trong lòng đất
Như nhịp đập của Tổ quốc
Rất rõ!
Hơn tám mươi triệu người
Dừng lại đó
Không quên.
 
Thời gian dừng nhưng chẳng bình yên
Ngày bốn, tháng mười, chiều thu nức nở.
Không gian dừng mà lao xao, lặng lẽ
Nước mắt rơi ướt dòng người giấu lệ
Sợ Bác đi không thanh thản yên linh.
 
Một đời cho dân, đất nước hòa bình
Yêu thương đến từng bông hoa, ngọn cỏ.
Nhắm mắt, xuôi tay lại về với quê hương
Cát trắng, gió Lào, nương khoai, ruộng lúa
Đơn giản đến lạ kỳ...
Nhẹ hẫng ra đi.
 
18-10-2013

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét