QUÊ NGÀY SAU BÃO
Kể cùng em giữa chiều thu se gió
Cơn bão số 10 gom hết những nhọc nhằn
Cắm vào đất chuỗi xác xơ đói khổ
Mái ngói tàn nép sợ hãi dở dang.
Ba mươi năm tưởng chỉ còn dĩ vãng
Lại những cánh rừng đổ nát hoang tàn
Ngô, khoai, lúa chôn dưới bùn, dưới lũ
Trả lại cho trời mặn, đắng, lo toan.
Tan hết rồi những cung đường nắng đỏ
Xóa hết rồi dấu ghế đá xưa ngồi
Ai còn đó những nỗi niềm chưa tỏ
Bão ạt ào ngâm nát dấu quê tôi.
Giờ còn lại những cành trơ gió rỗng
Hạt đói, hạt thương trong gốc rạ vùi
Nơi em ở có niềm vui lắng bổng?
Nhớ về quê mục lá rấm than đun.
Chiều gạo ướt giữa củi mùn đẫm nước
Lưng mẹ còng hơn thổi ngọn lửa mềm
Nồi cơm sống, chín một ngày khốn khó
Đợi phần sức rạ ấm nhiều thêm.
Đêm trở lại những nụ cười lặng lẽ
Đưa người qua ngả giữa vội vàng
Ta trở lại với thường ngày mệt mỏi
Gửi hồn quê nỗi nhớ cháy miên man.
Đồng Hới, 4-10-2013
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét