Bởi yêu thương, em có phần dễ dãi
Không mong anh bù lại đến bao giờ
Anh đừng nghĩ em không
còn ngần ngại
Yêu cầm chừng, đời thực chẳng hoá thơ.
Em cho hết vào yêu, đời con gái
Để thời gian man mác
bóng xếp hình
Lòng chộn rộn những mật gai nếm trải
Góc nhọn lồi cào xước máu trong
tim.
Em không ngại đường xa và bão tố
Nghìn trùng dương hay núi thẳm, sông dài
Chỉ mong muốn nép vào anh mãi mãi
Và mỉm cười được đón nắng ban mai.
2-11-2015
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét