Anh kể em nghe cổ
tích ngày nay
Về ranh giới
tình yêu và biển cả
Em như biển mênh
mông và xa lạ
Chợt một ngày ào
ạt đến vây quanh.
Biển xanh trong
và bầu trời trong xanh
Cho anh sống giữa
hồn nhiên mây nước
Con sóng chiều
dăn dắt lòng mơ ước
Chuỗi hẹn thề với
biển xoáy bao năm.
Anh lớn lên
trong lòng biển và em
Cát quê hương mặn
chát và trắng xóa
Trưa gió Lào,
chiều nồm nam mùa hạ
Hun hút về lạnh
buốt gió đông qua.
Ta cùng nhau tô
trát ánh chiều tà
Múc hoàng hôn đổ
vào lòng biển đỏ
Khêu bình minh
cho mặt trời đón gió
Đợi đêm về man
mác sánh trăng rơi.
Biển vốn ngàn đời
vậy đó em ơi!
Không chân tay
nhưng dạt dào âu yếm
Bao đời người gắn
liền với biển
Với đất trời, từng
hạt cát quê hương.
Nếu mai kia biển
căm phẫn giận hờn
Anh sẽ là người
cuối cùng yêu biển
Dẫu có người dã
tâm dìm chết biển
Vẫn có nơi về thổn
thức trong anh
Nụ cười tắt
trong vòng sóng vây quanh
Biển rã rời bởi
đáy lòng biển nặng
Cá tôm ngàn đời
chết trong im lặng
Cái giãy cuối
cùng cào nát tâm can.
Biển u uất trong
cồn sóng dâng tràn
Cả thiên nhiên cấy
vào lòng run rẩy
Tình yêu thương
không ngăn hờn trỗi dậy
Hết biển rồi, gọi
sóng có xôn xao!
17-5-2016
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét