Có một lòng sông
phơi mình giữa dòng sông
Có một ngày phai
phơi mình giữa thời gian
Ngày không em
Cạn khô
Muối mặn
Đêm không em
Đất trời trống rỗng
Mùa màng.
Những vì sao bao
mùa đằm thắm
Nay soi mình lên
lớp đất
Thở than!
Những con sóng vẫn
vỗ về đầm ấm
Nay tan vào đất
hóa không gian.
Ta không em giữa
mùa nắng hạn
Đợi giọt mưa quí
báu đầu mùa
Đợi em!
Đợi mưa!
Sao mà lâu đến
thế?
Trời xanh trong
mà mắt người rơi lệ
Nắng miên man
không hóa nỗi cõi lòng
Khô hanh.
Ta đợi em về phủ
lại màu xanh
Trên vai ta và
mùa màng khắc khoải
Mưa ơi!
Em ơi!
Ta mong ngày gần
lại
Để lòng sông bỗng
hóa dòng sông
Để ta hòa vào em
Mênh mông!
9-5-2016
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét