NHỚ 14-3
Tháng Ba ơi! có thể nào quên
Nắng lại về trong buổi sớm bình yên
Óng ánh lăn trên mắt mờ của mẹ
Giọt nhớ, thương con như buổi đầu tiên.
Ngày con đi, mẹ lặng lẽ tiễn đưa
Để con yên tâm ra đầu sóng gió
Đất nước chưa lành vết thương cháy đỏ
Và đảo xa gọi những đứa con xa.
Con ra đó, nơi biên cương Tổ quốc
Sáng, chiều ngâm trong đảo nổi, đảo chìm
Những con sóng thay lời từ quê mẹ
Cứ đêm ngày ấm áp vuốt trong tim.
Thư con viết đã bao ngày chưa gửi
Nên nhắn về quê qua ngọn nồm đưa
Nắng chang chang, mẹ ra bờ đứng ngóng
Tin của con trôi từng phút, từng giờ.
Hứa với mẹ, con sẽ về bên mẹ
Lấy vợ, sinh con, cháu bế, cháu bồng
Đơn giản vậy, chẳng bao giờ có nữa
Con vĩnh viễn hòa vào biển mênh mông.
Sau mươi tư người với bao lời hứa hẹn
Tuổi thanh xuân xanh như lúa trổ đòng
Ôm đất nước bằng vòng tay dậy sóng
Buổi trở về bên mẹ nhẹ như không.
Chúng con ra đi bằng đôi chân của đất
Và trở về trong gió thoảng quê chiều
Bằng tiếng chim hót vọng vào mái rạ
Trong khói thẫn thờ vất vả liêu xiêu.
Ngày hôm nay có người quên, người nhớ
Biển vẫn như xưa, vẫn dội, vẫn gầm
Chỉ chân mẹ chậm dần lên năm tháng
Đợi con về, biển trắng gợi vô tâm.
Và bờ cát kia vẫn dáng mẹ âm thầm
Đón con!
20-3-2017
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét