Thứ Ba, 30 tháng 10, 2012

TÂM SỰ CỦA MÙA THU

Thu tàn, thu thả nắng rơi
Lửng lơ lên lá, vợi vời mây canh
Rơi vào nghiêng bóng thông xanh
Có đau không nắng, dễ đành phải mang

Chậm thời nên dấn đa đoan
Cuối chiều thả nắng, đêm màng nhớ chăng.

 Dalat 30-10-12

NỖI TIẾC CỦA MÙA THU

Tiếc nỗi mùa thu đi vắng
Để trời rơi nắng lưa thưa
Tiếc nỗi cỏ hoa yên ắng
Lạc vào hương thầm đu đưa.

 Cánh chuồn cheo leo trên cỏ
Gió xoay vào lá lay hoay
Nghiêng nghiêng màn mây để ngõ
Mùa đi hoa cỏ có hay.

 Mắt mãi tìm trời xưa ấy
Màu quên vẽ ướt bàn tay
Thêm thêm vị giòn đôi má
Mùa thu tiếc lãng tháng ngày.

 30-10-2012

ƯỚC MƠ VÀ CAY ĐẮNG

Ước mơ em giản dị đến vô cùng Được nắm trong tay một chùm hoa cưới Bên người yêu thương trọn đời trao gửi Biết bao giờ em ơi. Em đã bao lần đứng đón dâu người Nụ cười không che mắt em nhòa lệ Em có tội gì đâu mà không thể Chỉ làm vui lòng người qua. Chỉ một ngày gần rồi vạn ngày xa Một phút nâng niu không lời hứa hẹn Phù phiếm ban ngày không ngăn đêm mơ đến Một mình em trong đẫm ướt gối chăn. Bởi em nghèo, em có tội gì đâu Mà không được làm dâu nhà người khác Cuộc đời em trôi trong bi kịch nốt nhạc Rơi nặng nề trong lửa cháy khát khao. Ước mơ em chìm trong cay đắng dâng trào. Dalat 30-10-2012

SAO KHÔNG VỀ CÙNG NHAU

Sao em không về nơi ấy cùng anh Để cùng đi dưới màu xanh của lá Khỏi đợi chờ những tháng ngày vất vả Hết nhọc nhằn trong mắt em xanh. Anh biết bao lần em mơ cùng anh Tay nắm tay, ngày cô dâu voan trắng Ước mơ một lần mà sao trĩu nặng Quả ngọt ngào chạm khẽ cứ rơi nghiêng. Đêm đã tàn, nhường chỗ nắng tươi thêm Em được gần hay xa dần ngày cưới Gạo nấu thành cơm không vào tay kẻ đợi Mơ nhẹ nhàng trở hóa đá ngàn năm. Dalat 29-10-2012

ĐÃ YÊU RỒI DAKNONG

Gặp lại em giữa mùa khô xa xôi Nắm bàn tay qua buổi chiều lá đổ Cao nguyên vợi vời trời xanh lộng gió Vấn vương hoài Daknong. Suối róc rách luồn qua những bờ lau Nở mơ vàng hoa dã quỳ e lệ Đón mặt trời sao đáng yêu đến thế Để anh bâng khuâng, bịn rịn vô cùng. Đêm trở mình theo trăn trở Daknong Đi xa mới biết tấm lòng gửi lại Xao xuyến một lời em ơi có phải Anh đã yêu rồi Daknong. Dalat 29-10-2012

CÀ PHÊ DAKNONG

Daknong mênh mông Giấu nắng đâu mà hoa trắng thế Giấu gió đâu mà lời hoa rất khẽ Giấu mây đâu mà đêm chợt lung linh. Con đường vắt qua cõi vắng ngập tràn Đồi cà phê xanh trái vàng, trái đỏ Lặng lẽ ùa về trong sao trời nở rộ Thả bâng khuâng trong vời vợi mơ hồ. Một phía là người, một phía là thơ Vẽ mùa thu lên bạt ngàn hoa nắng Phủ lên rừng màu thu xanh thầm lặng Khắc khoải gọi hoài Daknong. Dalat 29-10-2012

VỀ CÙNG MÙA THU

Em có về cùng mùa thu này không Hoa dã quỳ đang rộ vào mùa nở Hoa gối đầu vào nhau lặng lẽ Nhuốm mơ màng dịu ngọt nắng mùa thu. Cây cỏ ven đường như bén rễ suy tư Cứ thầm thì vào nụ vàng, nụ đỏ Nắng giấu vào đâu mà tóc đen óng ả Phơi nõn nà thong thả dưới màn xanh. Hai nửa dịu dàng bóng em chờ anh Rót vô tư vào gương hồ yên lặng Xanh mà chi ngọt ngào xao bóng nắng Giấu gió đâu mà thông khẽ vi vu. Nắm tay em đi dọc suốt mùa thu Chưa nói hết lời thầm thì bịn rịn Khẽ lay lay nụ môi vàng chúm chím Lạc ven đường hoa nắng vắng lời xưa. Dalat 29-10-12

HỎI DÃ QUỲ VÀNG

Ai đưa em lưu lạc đến chốn này Nắng, gió hay những con đường đất đỏ Cao nguyên xanh bốn mùa rộng mở Cho hồn thơ em du lãng mênh mông. Sắc vàng mơ như ẩn chốn thinh không Màu từ bi bao cõi đời kết lại Khép vào nhau như tình yêu trai gái Bỏ ưu tư, vụt đến chuỗi nồng nàn. Thu đi rồi, để lại kẻ lang thang Vạch nắng hoa tìm một thời phiêu lãng Để hoàng hôn, nếu mỏi mòn lãng mạn Hay cho anh một chút dã quỳ vàng. Daknong 27-10-12

DAKNONG CUỐI MÙA THU

Sao em cứ lang thang hoài đến thế. Lả làn hơi lay lắt cỏ ven đường. Hoa dã quỳ vàng rực long lanh lệ. Cao nguyên trầm thủy mặc lóng lánh sương. Những đồi xanh cũng dường như xanh hơn Bầu trời xanh cũng trở nên cao hơn Chưa quên hết nét một mùa tiếc nuối Dấu ngày xưa còn mãi vướng quen đường. Anh nhận ra cà phê đen, hoa trắng Trái tim dịu dàng sau nhàu áo mồ hôi Giấu yêu thương vào mắt say sưa nắng Rải miên man lên xanh thẳm núi đồi. Ôi Daknong, cao nguyên, mùa thu cũ Rũ vàng mơ lên bóng đổ cung trầm Anh gửi bao nhiêu vẫn là chưa đủ Cho hết lời mùa thu hoa Daknong. Daknong 26-10-2012

Thứ Bảy, 13 tháng 10, 2012

TÌM THƠ

Trăng cô đơn, gió lang thang Lấy ai bạn giữa mây ngàn mênh mông Vời đêm, vời vợi ngóng trông Trầm buông lả tiếng chim hồng khuyết xưa. Mưa lưa thưa, nắng đu đưa Bén khô dấu lá lót vừa gót chân Ngõ về nửa đợi bâng khuâng Nửa thương gối chiếc, lạnh vầng ngã nghiêng. 14-10-2012

XA MÃI NGÀY THƠ

Xa em rồi, xa chuỗi nhớ mùa thu Cơn gió lạnh se buổi chiều tiễn biệt Nắng đu đưa day cõi lòng da diết Nốt nhạc rơi thấm lặng bản tình ca. Em xa rồi, nơi ấy chẳng còn hoa Không sắc vàng và màu mắt hoe đỏ Phượng thả hết kỉ niệm vào trong gió Còn lại cành khô khốc với thời gian. Lá bàng rơi trên thảm vắng ngập tràn Dấu chân lạ dẫm lên ngày tháng cũ Áo mùa thu khoác đẫm buồn lá rũ Bến ngày xưa neo trống vắng mênh mông. Em đi rồi, còn lại chuỗi ngóng trông Trong sao trời đêm, miệt mài sông chảy Tiếng ngày xưa dẫm lên hoài niệm ngủ Rắc vào thơ dấu nhớ mãi ngày thơ. Quảng Ngãi 13-10-2012

Thứ Ba, 9 tháng 10, 2012

84 tuổi lưng còng đạp xe bán chuối trên phố Hà Nội

Ông cụ đi chân đất thồ hai sọt chuối mà không có một nải nào còn nguyên, hầu hết đều bầm đen, dập nát, gãy rời... Sáng chủ nhật vừa rồi tôi đi chợ muộn hơn thường lệ. Khi qua ngã tư Cầu Trắng, Hà Đông, Hà Nội thì tình cờ bắt gặp hình ảnh một cụ già trong bộ đồ nâu cũ kỹ đang dong xe thồ hai sọt chuối với những bước chân chậm chạp.
Ông già bán chuối trong bộ đồ nâu đã cũ, khắc khổ. Theo quán tính tôi đi xe qua, 10m, 20m, 50m...100m và xa hơn nữa. Nhưng trong đầu tôi bị ám ảnh bởi dáng lưng còng, chiếc xe thồ cũ nát, cái nón tơi và cả bộ đồ nâu nhầu nhĩ...Tôi dừng xe quay đầu trở lại. Ông cụ bắt đầu lên xe đạp đi, tôi gọi với: "Ông ơi bán cho cháu nải chuối". Ông loạng choạng dừng xe lại. Lúc này tôi mới nhìn kỹ ông: nét khắc khổ hằn rõ qua những nếp nhăn trên khuôn mặt phúc hậu với chỏm râu trắng bạc phơ. Đôi chân ông không đi dép, đầy vết nứt nẻ, khoác trên tấm lưng còng là bộ đồ nâu bạc màu phủ đầy mồ hôi và bụi đường. Nhưng khi tôi nhìn ông, đôi mắt ông vẫn sáng như chứa đầy niềm yêu đời và lạc quan về cuộc sống.
Ông cười hồn hậu và tìm cho tôi nải chuối đẹp nhất, ngon nhất mà ông có. Tôi nhìn cả hai sọt chuối mà ái ngại thay, không có một nải nào gọi là nguyên nải cả, hầu hết đều bầm đen, dập nát, gãy rời. Tôi chọn một nải xanh hơn và hỏi giá tiền. Tôi đưa nhiều hơn số tiền mà ông nói và bảo ông không phải trả lại chỗ tiền thừa. Nhưng ông một mực tìm tiền để thối lại, ông nhất định không lấy phần tiền thừa mà tôi đã trả cho nải chuối của mình. Ông tìm cách dúi tiền vào túi của tôi, tự nhiên tôi hơi xấu hổ về hành động của mình. Ông bảo với tôi: "Ông vẫn còn sức khỏe, có khỏe thì ông mới đi bán hàng như vậy được, cháu đừng nghĩ ông già yếu rồi mà thương ông như vậy". Ông bảo năm nay ông 84 tuổi rồi, cụ bà đã mất, ông ở với con trai. Ông không muốn dựa dẫm vào con khi còn có sức khỏe. Nhà ông ở một huyện thuộc Hà Tây cũ cách chỗ tôi khá xa... Tôi xin phép chụp mấy bức ảnh về ông. Tôi yêu quý và trân trọng hình ảnh đẹp ấy, ông cười móm mém rồi chậm rãi lên xe đi tiếp. Tôi dõi theo hình ảnh khắc khổ ấy, mà lòng ngổn ngang bao suy nghĩ... Nguyễn Thị Xuân Hương

Thứ Sáu, 5 tháng 10, 2012

CHUYỆN NGÀY XƯA

- Đi đứng thế à? mắt với mũi ... Hân .... ... - Thanh cầm ít tiền, lên thành phố ráng học giỏi, Hân chờ... ...

ĐIỀU MONG ƯỚC

Tôi được tặng một chiếc xe đạp leo núi rất đẹp nhân dịp sinh nhật của mình. Trong một lần tôi đạp xe ra công viện chơi, một cậu bé cứ quẩn quanh ngắm nhìn chiếc xe với vẻ thích thú và ngưỡng mộ thực sự. - Chiếc xe này của bạn đấy à? – Cậu bé hỏi - Anh mình đã tặng nhân dịp sinh nhật của mình đấy. – Tôi trả lời, không giấu vẻ tự hào và mãn nguyện. - Ồ, ước gì tôi… – Cậu bé ngập ngừng. Dĩ nhiên là tôi biết cậu bé đang nghĩ gì rồi. Chắc chắn cậu ấy ước ao có được một người anh như thế. Nhưng câu nói tiếp theo của cậu bé hoàn toàn nắm ngoài dự đoán của tôi. - Ước gì tôi có thể trở thành một người anh như thế! – Cậu ấy nói chậm rãi với gương mặt lộ rõ vẻ quyết tâm. Sau đó, cậu đi về phía chiếc ghế đá sau lưng tôi, nơi có một em gái nhỏ tật nguyền đang ngồi và nói: - Đến sinh nhật nào đó của em, anh sẽ mua tặng em chiếc xe lăn lắc tay nhé.

Thứ Năm, 4 tháng 10, 2012

TIẾNG GỌI

Em có nghe tiếng gọi từ phía anh Và âm hưởng bốn mùa em có thể Tiếng của trái tim nên nhẹ nhàng đến thế Vượt vô linh mang đến nỗi nông sâu. Anh biết gọi nhiều, em chẳng nghe đâu Bởi tâm hồn có bao giờ dào dạt Tình yêu một đời không là câu hát Chỉ ảo mờ, chẳng giống nét thơ kia. Biết em nghe rồi, sao em lạ chưa Cứ giục giã để âm thầm gọi lại Trong vô thức em từng nghe, có phải Mỗi đêm về, tiếng gọi dở dang mơ. 5-10-2012

HUẾ CUỐI MÙA THU

Gửi em Huế cuối mùa thu Lá hoe lối vắng, sương mù thảm xanh Đường về chỉ một mình anh Lập lờ chim thả theo cành tiếng buông. Sông chần chừ hứng chiều suông Cầu cong lưng đậy nỗi buồn gió lay Chập chờn mưa lả, mưa say Bờ xanh sóng xoãi cỏ dày, gối êm... Chiều day nỗi nhớ dài thêm Buộc chặt bên nớ nỗi niềm nhớ nhung Thơ, ca... rơi nốt giữa chừng Vắt lưng muôn nẻo, đặng dừng... Huế em? 4-10-2012

Thứ Ba, 2 tháng 10, 2012

XA KHƠI

XA KHƠI Mở Xa khơi nghe em hát Xa khơi. Sao bầu trời đầy nắng và xanh thế? Biển mênh mông giữa bốn bề rộn rã Cánh buồm chiều nắng hạ óng xa khơi. Câu hát chơi vơi lưng biển, lưng trời Đong đầy gió từ quê hương man mác Vào thời gian nhuốm dần con sóng bạc Vẫn dạt dào sức sống tuổi Xa khơi. Biển dâng đầy hơi thở biển em ơi Tình yêu dâng trào bốn mùa đất nước Anh đi suốt đời dân ca để được Nghe tình em trong sáng buổi Xa khơi. 3-10-2012

GỬI MÙA THU CHO EM

Anh gửi em một ít nắng vàng
Theo hơi ấm cuối mùa thu man mác
Có tiếng thầm thì những con sóng bạc
Biển bình yên vỗ nhẹ dưới lưng thuyền.

Gió trở mình cho nỗi nhớ dềnh lên
Khoác lại áo tím em thời mười bảy
Bao năm xa, em nhớ ngày xưa ấy
Con đường xưa đỏ mãi ngọn bàng xưa.

Quê mùa thu, mưa lăn nắng, lăn mưa
Nhớ theo em những giọt dài, giọt ngắn
Trong hơi lạnh có nỗi niềm sâu lặng
Gửi bốn mùa, vẫn mãi giữ yêu thương.

3-10-2012