Em có nghe tiếng gọi từ phía anh
Và âm hưởng bốn mùa em có thể
Tiếng của trái tim nên nhẹ nhàng đến thế
Vượt vô linh mang đến nỗi nông sâu.
Anh biết gọi nhiều, em chẳng nghe đâu
Bởi tâm hồn có bao giờ dào dạt
Tình yêu một đời không là câu hát
Chỉ ảo mờ, chẳng giống nét thơ kia.
Biết em nghe rồi, sao em lạ chưa
Cứ giục giã để âm thầm gọi lại
Trong vô thức em từng nghe, có phải
Mỗi đêm về, tiếng gọi dở dang mơ.
5-10-2012
Bạn có biết một nhà thơ đã viết:
Trả lờiXóa...Em vẫn gọi một chiều trong lũng núi
Nghe bốn bề da diết núi ngân theo...