Thứ Hai, 29 tháng 9, 2014


VÔ TÌNH

Vô tình rụng xuống vô tình
Vô tình thu vắng lung linh nắng vàng

Lang thang thả giọt đa mang
Chiều dâng sương trắng, ngỡ ngàng khói vương.


Một mình sáo lạc mùa thương
Hai mình trăn trở, nửa đường lẻ loi

Vai trần đậu nắng… thế thôi
Vô tình vẽ lại một thời điểm mơ.



29-9-2014

Thứ Bảy, 27 tháng 9, 2014


CHỈ LÀ VU VƠ

Anh biết rằng em cũng chẳng yêu đâu
Chỉ đôi nét hợp nhau mà thành ra nông nỗi
Những phút giây bên nhau qua đi
Hai ngã đường vồi vội
Đi ngược chiều về tâm trí sâu xa.

Mỗi sáng thức dậy
Ta đều nhận ra
Sự cheo leo của người bên ấy
Sự gian nan chuỗi hững hờ cạm bẫy
Như một món ăn ngon
Mà giết chết như thường.

Lại vẫn phải gặp nhau
Quay lưng mang theo nỗi vấn vương
Muốn vô tình mà trời đen phía trước
Thôi em ạ
Hãy cho nhau điều tốt nhất có được
Để một đời khỏi đau đáu vu vơ.


28-9-2014

Thứ Năm, 25 tháng 9, 2014


TRÁCH

Trách em mãi chẳng chịu về.
Mây neo mỏi cánh bốn bề nắng than!
Bao mùa hạ cố miên man
Tóc xanh ngã bạc, má tràn vấn vương.

Khi chung chẳng, vắng lại thương
Ngập ngừng hút bóng, dõi đường quạnh hiu.
Em đi đã được bao lâu?
Đèn khuya rút ngọn, lửa dầu vắn thêm.

Trông ra mượt ánh trăng thềm
Trông vào gối chiếc, giường đêm ngậm ngùi.
Đường đời xa… cũng thế thôi

Xế chiều rã gánh, vẫn lời tiếc xưa.

25-9-2014

Thứ Hai, 22 tháng 9, 2014


CHỢT VỀ ĐỒNG HỚI NGÀY XƯA

Chợt bắt gặp lại Đồng Hới ngày xưa
Thuở giản đơn chưa phố phường chót vót
Bãi biển hoang sơ xoáy tròn, xoáy giọt
Và thẩn thơ rau muống biển lang thang.

Cát trắng dâng lên cho biển giăng màn
Bãi dương xanh phủ hồng hoang thanh khiết
Thị xã hoa hồng bốn mùa bát ngát
Cứ lênh đênh chở trăng gió lưng thuyền.

Ta cùng về nơi hai đứa lớn lên
Em còn nhớ sóng men chiều liếp cỏ?
Con còng gió đuổi cùng con cá nhảy
Sông đu đưa xoa dịu gót ngày hè.

Nhật Lệ hai bờ ngóng gọi đò quê
Bàu Tró lặng yên ngàn đời dịu ngọt
Lũy Thầy trầm ngâm bốn mùa chim hót
Xao xuyến yên bình Đồng Hới về xưa.


23-9-2014

SĂC MÙA THU HUẾ

Sắc mùa thu rơi trên lá úa vàng
Đan diệu vợi vào thiền xưa man mác
Sóng Hương Giang vỗ bờ như nốt nhạc
Nhắc em thời Huế chậm rãi vào thu.

Con đường quen, quen quá nắng dường như
Ôm nửa bàn chân mà sao ấm lạ
Hay bởi hương nồng mùa thu thong thả
Nâng niu em theo bước cõi vô thường.

Ai hoài niệm về một nỗi cố hương
Ai xa vắng để trời cheo neo nắng
Ai lênh đênh để dòng đời trĩu nặng
Thả trầm ngâm khắc khoải tiếng chuông ngân…

Nơi này thu mà nơi ấy bâng khuâng
Đây mướt vàng mà kia lòng tím ngát
Ai trốn tìm trong kí ức phai nhạt
Để thành kinh đau đáu đếm thời gian.

Huế vào thu và nỗi ngóng em sang
Gió lang thang quay lưng thuyền bến đợi
Đôi bờ gần hơn, lòng người bao nỗi
Dõi dòng xuôi vô tận với mùa thu.


22-9-2014.

Thứ Bảy, 20 tháng 9, 2014


CÒN

Còn lại niềm tin cho ngày mai
Còn thơm kỉ niệm thuở hoa nhài
Còn mơ thêm cõi say bè bạn
Còn thỏa bao đêm dễ gì phai.
Còn hát bao lời ru thơ trẻ
Còn gieo khúc nhạc ngóng quê hương
Còn đậm lắm tình thương làm mẹ
Còn rải thơ yêu mọi nẻo đường

21-9-2014

Thứ Năm, 18 tháng 9, 2014


XƯA VÀ NAY CHO MAI SAU

Lá rơi xoay tròn thuở miên man
Nắng men sân trường tìm mơ rơi vãi
Quá khứ cho em chỉ còn đọng lại
Quên suy tư và nhớ cứ bâng khuâng.

Nửa hồn xưa lúc xa lại lúc gần
Ủ lên vai em màu vô thường tím
Có phải non thời khiến ta bịn rịn
Thuở vào đời xây lỏng lẻo mai sau.

Khi xa rồi, ta lại tìm nhau
Cho đến gần ngại e gặp mặt
Ta chín chắn hơn, thủy chung son sắt
Nhắn em về có phải của nay mai.


            18-9-2014

Chủ Nhật, 14 tháng 9, 2014

BẠN ƠI

Bạn ơi có thấy
Đường đến mùa xuân
Qua vườn đông giá
Tuy xa mà gần.

Bạn ơi có biết
Mùa hạ trong veo
Như cánh chuồn nắng
Cho mùa thu neo.

Và bao điều nữa
Chảy qua bốn mùa
Trái tim bỏng cháy
Dẫu ngày già nua.

15-9-2014

Thứ Năm, 11 tháng 9, 2014


MẮT NẮNG 

Có hai đốm nắng 
Rơi xuống bên thềm 
Nhìn tôi chăm chú 
Trưa hè dài thêm. 

Hai đốm nắng nhỏ 
Long lanh, long lanh 
Nghịch cùng làn gió 
Đu đưa, đu đưa. 

Một đôi mắt nắng 
Vượt bao đường xa 
Đọng trên thềm vắng 
Lời trách khẽ là… 
Ngây thơ. 

Thứ Ba, 9 tháng 9, 2014

HẠNH PHÚC

Hạnh phúc là gì?. em chợt hỏi anh
Ừ lâu lắm ta không nhớ nhỉ
Bởi bao điều lo toan mọi thứ
Hạnh phúc hoài mà ta có thấy đâu.

Hạnh phúc à em, những buổi đầu
Em mơ ngủ trong lời ru của khẽ
Hạnh phúc khi em nghịch trong áo mẹ
Tìm hương thơm những giọt sữa đầu tiên.

Hạnh phúc à em, mẹ tan chợ về
Em được ăn miếng bánh dì, bánh dẻo
Cái khổ qua đi, nụ cười ở lại
Hạnh phúc tràn về trong mẹ, trong con.

Hạnh phúc à em, buổi học đầu tiên
Em khóc đầm đìa, níu mẹ, không vào lớp
Nhưng quen ngay sau giờ tan học
Em mải vui chơi, mẹ phải đến tìm về.

Hạnh phúc khi chiều ngã chân đê
Em đùa nghịch cuối đồng, cuối bãi
Người về nhà, dép, cặp sách ở lại
Mẹ sang nhà anh, cô cháu đi tìm.

Hạnh phúc à em, hai đứa lớn khôn
Nỗi xao xuyến chìm vào chùm nhãn ngọt
Cái mặn nồng đắm mùi hương thảng thốt
Để cho nhau bàn tay ấm đầu tiên.

Hạnh phúc khi nào đó em xa anh
Khoảng cách không ngăn được lòng trăn trở
Xoắn vào nhau, hai đầu hai nỗi nhớ
Để ru đưa bài hát yêu thương.

Hạnh phúc ư em, trên những con đường
Có người vui, có người đau khổ
Có người đấu tranh đến kiệt sức
Cũng có người thỏa mãn những đam mê.

Hạnh phúc trong những buổi chiều về
Bên mâm cơm gia đình đầy đủ
Chuyện vui buồn và lòng tha thứ
Cứ theo ta dọc mãi tháng năm.

Hạnh phúc đến khi em làm mẹ
Lại vành nôi và tiếng trẻ trong veo
Con mơ ngủ trong tình yêu vĩnh cửu
Dù nắng mưa, nóng lạnh, sớm hay chiều.

Hạnh phúc khi ta bước ra đường
Được sẻ chia khó khăn cùng người khác
Hạnh phúc khi được nghe vu vơ câu hát
Về một ai đâu đó thoảng trong mơ.

Hạnh phúc khi chiều buông những rặng dừa
Lại thấp thoáng bóng tình yêu trai gái
Hoa kết trái để dòng mật đọng lại
Ngọt ngào hơn những nét sống nhọc nhằn.

Hạnh phúc dài theo tháng, theo năm
Con khôn lớn, ta không còn trẻ nữa
Bao nhiêu năm trọn tình đôi lứa
Nghĩa vợ chồng dài hơn tuổi anh em.

Hạnh phúc khi ta hiểu lầm nhau
Nhưng tha thứ những gì có thể
Giận hờn, bỏ qua và em rơi lệ
Giọt thương, giọt đắng thấm vào sâu.

Đủ chưa em, khi ta luôn có nhau
Và em gọi đó là hạnh phúc
Vẫn đang còn con đường dài trước mặt
Hạnh phúc theo về trong tia nắng đầu tiên.


GẶP LẠI

Gặp lại em, ừ em nói đúng
Tuổi thanh xuân không trở lại bao giờ
Em không còn môi hồng thiếu nữ
Hết hồn nhiên, nét họa, nét thơ.

Lâu lắm rồi, lâu lắm phải không em?
Mái tóc xanh nhuốm thời gian điểm bạc
Lời tâm sự thay cho câu hát
Về ánh trăng, nõn suối dịu dàng trong.

Em như nắng lọt qua bàn tay
Như giọt mưa chảy vờn đôi má
Như ngọn gió lướt qua thong thả
Chỉ để lại hồi ức với năm xưa.

Gặp lại em, ừ em nói đúng
Sông chảy rồi, để lại ngấn phù sa
Chỉ trái tim với nhịp ngày tháng cũ

Bài hát về hoa vẫn mãi hát về hoa.
DẠI KHỜ

Em thả nụ cười vào giọt nắng vàng tươi
Tôi thấy rõ mà không sao bắt được
Em thả dáng mềm vào lưng gió lướt
Tôi thấy rồi, nào có níu được đâu.

Em thả mây vào đôi mắt trong
Tôi nhìn thấy, cũng chỉ là nhìn thấy
Em nhắc khẽ: sao anh nhìn mãi vậy?
Nắng tắt rồi, gió ngủ cuốn mây tan.


XEM TAY

Tôi nhìn vào bàn tay em
Thấy đầy những chỉ tay nhằng nhịt
Đường ngang
Đường dọc
Trùng khít vết chai lăn
Bàn tay mỏng gầy
Em cười bảo phận em cũng mỏng
Nên xin anh đừng làm hỏng

Thêm nụ cười em!
SUY NGẪM

Tôi từng đem tuổi thơ
Gắn vào đuôi chú chuồn chuồn đỏ
Đem ước mơ tuổi thơ
Gắn vào cánh diều vi vu gió
Tôi lấy bài hát tuổi thơ
Gắn vào cánh cò chao vén nắng
Đem những câu chuyện tuổi thơ
Dúi vào ngày xửa, ngày xưa.
***
Tôi đem tuổi thanh xuân
Trông ven đường cho bớt phần bụi đỏ
Tôi đem ước mơ tuổi thanh xuân
Gắn với giảng đường lồng lộng gió
Tôi đem những bài hát thanh xuân
Hát đến không biết mình là ai nữa
Và những câu chuyện tình đôi lứa
Tôi cất vào hoài niệm nên thơ.
***
Và đến giờ, quay lại, chợt nhìn
Và ngẫm nghĩ, suy tư, kiếm tìm
Một chút gì đó về bản thân có thể
Để mình làm được nhiều hơn thế
Trong bóng nắng…
Chiều tà buông…


PHÍA XA EM

Em đi về phía ấy, mùa đông rơi
Con phố nhỏ, nhỏ mưa buồn tiễn biệt
Hàng me buồn rủ lá hoài da diết
Ngọn cỏ buồn còng hẳn lối đi xưa.

Em đi về phía ấy, một chiều mưa
Đếm được không mỗi hạt mưa-hạt nhớ
Con đường xa gập ghềnh trắc trở
Nơi em về có nhớ lại hôm xưa.

Em đi về, nỗi nhớ cũng theo em
Và nỗi chờ ẩn vào cung đường vắng
Bóng em cô đơn, lặng thêm thinh lặng
Nghiêng một mình, che nỗi gió suy tư.

Em đi về phía ấy không anh
Trời dẫu nắng vẫn thời gian dài nhất
Đêm dẫu sao vẫn là đêm thao thức
Để nỗi buồn thả mãi nốt tình ca.

Em trở về nơi ấy không hoa
Một màu lá mơ một thì con gái
Một màu mây vương vào mắt vụng dại
Tóc bớt xanh mà có thấy gì đâu.

Chỉ tháng ngày ta đi lướt qua nhau
Cũng chừng đủ nuôi một khúc hoài niệm
Đêm khắc khoải buông cung đàn lưu luyến
Không gian buồn cũng lấm tấm rơi mưa.

Bao ngày qua, trầm bổng những gam màu
Biết chỗ nào màu em anh thích nhất
Ngôi sao nào chung thủy vào đôi mắt
Nét long lanh khắc họa nét vào anh.

Em lặng lẽ đi về phía không anh
Cả đất trời cũng âm thầm dõi bước
Lá vô cảm rơi mà như thấy được
Nét mềm hơn trên mỗi bước em qua.

Cái gì xa, rỗi cũng sẽ đi xa
Không níu được bằng hoài mong trăn trở
Nỗi nhớ treo vào vầng trăng một nửa
Nửa kia neo vào ngọn gió lang thang.

Mùa đông không em nên chẳng dịu dàng
Cứ vô tư cắt kí ức vụn vỡ
Lặng lẽ xẻ thời gian thành hai nửa
Nửa nhuốm màu quên, nửa màu nhớ miên man.

Em có nhớ những ngày dịu êm
Như nốt nhạc vỗ lên từng câu hát
Như con sóng miệt mài hôn bờ cát
Nên tình yêu như xao xuyến thủy triều.

Em có nhớ về một thuở em yêu
Như mùa xuân chớm màu nắng biếc
Con gió se tà áo mềm da diết
Một khoảng bình yên mau chóng đi qua.

Trời lại mưa và em vẫn xa
Không còn dáng đi về vồi vội
Hàng cây lặng lẽ đơm màu xanh mới

Nhắc em hoài kỉ niệm buổi đầu tiên.
MỘT NỬA

Có ai thấy nửa hồn mùa thu
Để rót vào nửa lời ru của mẹ
Và lơ đễnh nửa làn gió nhẹ
Bồng bềnh một nửa trời xa.

Có ai thấy nửa hương mùa hạ
Vắt dài qua một nửa nếp nhà
Nửa hàng cau buổi trưa gật ngủ
Nửa hiên nhà, nửa nắng đưa hoa.

Có ai thấy nửa lạnh mùa đông
Nửa ngọn lửa soi góc nhà ửng đỏ
Nửa thân áo che mùa bỡ ngỡ
Nửa con đường ngập lá vụng về.

Có ai thấy nửa màu mùa xuân
Vuốt qua em lửng lưng má đỏ
Sà vào nửa luống hoa nghiêng ngửa
Và nửa kia óng ánh màu mây.

Tôi chỉ thấy một nửa em ở đây
Nửa còn lại lãng du đâu đó
Cả bốn mùa lúc mờ, lúc rõ

Nửa em gần lại thoáng xa xôi.