Thứ Ba, 9 tháng 9, 2014

DẠI KHỜ

Em thả nụ cười vào giọt nắng vàng tươi
Tôi thấy rõ mà không sao bắt được
Em thả dáng mềm vào lưng gió lướt
Tôi thấy rồi, nào có níu được đâu.

Em thả mây vào đôi mắt trong
Tôi nhìn thấy, cũng chỉ là nhìn thấy
Em nhắc khẽ: sao anh nhìn mãi vậy?
Nắng tắt rồi, gió ngủ cuốn mây tan.


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét