NGẨN NGƠ CHIỀU
Chảy về đâu con sông màu tím
Nhẹ trôi những mảnh nắng về cuối trời
Để lại những bóng mây chơi vơi
Giữa dòng lặng lẽ.
Đi về đâu những con gió chiều nhè nhẹ
Đưa đẩy cung thanh trầm vuốt cong tia nắng vàng.
Diềm lên những nhịp cầu ngang
Diềm lên tóc em man mác.
Sáu vài cầu như ngân lên bản nhạc
Vỗ đôi bờ lớp lớp sóng suy tư.
Có dừng không hay chỉ chần chừ
Lang thang vào tận tâm hồn thi sĩ.
Đậu lại đâu đó giữa trang viết vội
Gửi nốt hoài không thôi.
Con sông chảy đôi bờ yên ắng quá
Nửa nhà cao, nửa cổ kính bồi hồi
Và đâu đó bóng thuyền chèo vội
Va phải câu hò, dừng mãi buông xuôi.
Có phải vì chiều nay thong thả
Rót nhẹ vào lòng tiếng đẫm, tiếng thanh.
Hay nỗi nhớ chiều yên vắng quá
Xao xuyến mong về sau năm tháng xa.
Chiều gửi đến từ thung lũng
Mùi hương ngan ngát núi rừng.
Sông gửi đến màn sương lơ lửng
Chùng chình bờ cỏ dửng dưng.
Ta gửi đến đó một lời từ biệt
Cuộn trào mãi trong lòng.
Nỗi nhớ … chợt ngưng
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét