Thứ Ba, 9 tháng 9, 2014

PHÍA XA EM

Em đi về phía ấy, mùa đông rơi
Con phố nhỏ, nhỏ mưa buồn tiễn biệt
Hàng me buồn rủ lá hoài da diết
Ngọn cỏ buồn còng hẳn lối đi xưa.

Em đi về phía ấy, một chiều mưa
Đếm được không mỗi hạt mưa-hạt nhớ
Con đường xa gập ghềnh trắc trở
Nơi em về có nhớ lại hôm xưa.

Em đi về, nỗi nhớ cũng theo em
Và nỗi chờ ẩn vào cung đường vắng
Bóng em cô đơn, lặng thêm thinh lặng
Nghiêng một mình, che nỗi gió suy tư.

Em đi về phía ấy không anh
Trời dẫu nắng vẫn thời gian dài nhất
Đêm dẫu sao vẫn là đêm thao thức
Để nỗi buồn thả mãi nốt tình ca.

Em trở về nơi ấy không hoa
Một màu lá mơ một thì con gái
Một màu mây vương vào mắt vụng dại
Tóc bớt xanh mà có thấy gì đâu.

Chỉ tháng ngày ta đi lướt qua nhau
Cũng chừng đủ nuôi một khúc hoài niệm
Đêm khắc khoải buông cung đàn lưu luyến
Không gian buồn cũng lấm tấm rơi mưa.

Bao ngày qua, trầm bổng những gam màu
Biết chỗ nào màu em anh thích nhất
Ngôi sao nào chung thủy vào đôi mắt
Nét long lanh khắc họa nét vào anh.

Em lặng lẽ đi về phía không anh
Cả đất trời cũng âm thầm dõi bước
Lá vô cảm rơi mà như thấy được
Nét mềm hơn trên mỗi bước em qua.

Cái gì xa, rỗi cũng sẽ đi xa
Không níu được bằng hoài mong trăn trở
Nỗi nhớ treo vào vầng trăng một nửa
Nửa kia neo vào ngọn gió lang thang.

Mùa đông không em nên chẳng dịu dàng
Cứ vô tư cắt kí ức vụn vỡ
Lặng lẽ xẻ thời gian thành hai nửa
Nửa nhuốm màu quên, nửa màu nhớ miên man.

Em có nhớ những ngày dịu êm
Như nốt nhạc vỗ lên từng câu hát
Như con sóng miệt mài hôn bờ cát
Nên tình yêu như xao xuyến thủy triều.

Em có nhớ về một thuở em yêu
Như mùa xuân chớm màu nắng biếc
Con gió se tà áo mềm da diết
Một khoảng bình yên mau chóng đi qua.

Trời lại mưa và em vẫn xa
Không còn dáng đi về vồi vội
Hàng cây lặng lẽ đơm màu xanh mới

Nhắc em hoài kỉ niệm buổi đầu tiên.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét