NHỚ MÙA ĐÔNG HÀ NỘI
Tôi nhớ lại ngày xa Hà Nội
Phố mùa đông, lạnh ướt ngõ về
Bóng em vội che gió lùa khăn ấm
Bông cỏ may cúi lả chân đê.
Ngày xa ấy, cuối đông Hà Nội
Cầu Thăng Long rủ bóng sông buồn.
Năm tháng qua đi, một thời kỉ niệm
Bao mùa đông, Hà Nội tôi thương.
Tôi thương những dòng người vội vã
Chen nhau trên khúc phố bụi mờ.
Tôi thương cụ già bên bờ hồ cổ
Tiếc một thời Hà Nội mơ ước mơ.
Hà Nội xưa, tôi đến, không như giờ
Con đường nhỏ, người, xe cũng nhỏ
Nên có chỗ cho lời ru của gió
Buông lên tóc và vào áo em thơ.
Hà Nội xưa, sương thu thoảng mặt hồ
Nhẹ đến nghe tiếng thời gian vọng đến
Thời voi ngựa, gươm khua chinh chiến
Giữ yên bình cho Thủ đô xưa.
Hà Nội nay, tôi tiếc nuối, thẫn thờ
Con đường đông, bóng em vắng hẳn
Mùa đông lạnh, mưa chui vào nắng
Quá khứ xa rồi, xao xuyến kỉ niệm xưa
Nên tôi thương…thương mãi đến giờ.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét