TRUNG DU
Ai đặt tên em lên những ngọn đồi
Xanh bát ngát giữa mây trời lộng gió
Đất trung du thả bao lời để ngỏ
Cho anh về một chút được không em?
Những hàng chè như nếp váy xanh ren
Phủ lên chân em che bốn mùa sương đất
Nắng và mưa đọng vào hoa ngọt mật
Để hương trời, sắc nước ngẩn ngơ bay.
Bởi chần chừ nên lạc lối men say
Bởi ngập ngừng để hoa thành quả đắng
Bởi ngủ quên, trăng rằm thành khuyết lặng
Bởi muộn mằn lên le lói ai hay.
Vẫn bao mùa, quê em chẳng đổi thay
Lúa vẫn để, chưa thành cơm gạo trắng
Ngõ vẫn cài, chưa nhận lời sâu nặng
Để anh về chuốt nắng thả mắt em?.
30-4-2012.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét