Chủ Nhật, 28 tháng 2, 2016

BUỔI ĐẦU


Khi ta nắm bàn tay em buổi đầu
Ta run
Em cúi đầu ngượng ngập
Cả hai người như gió thoảng mây trôi
Không tin được nụ hôn là thật
Cứ ngỡ rằng mỗi đứa ở xa xôi.

Thời gian qua làm nên điều kì diệu
Ngày thành đêm và đêm hoá ban ngày
Nên tình yêu cứ nở đầy khoe sắc
Chỉ thầm thì
Ta sẽ đến ngay!

Không gian xa? cũng chỉ là bước nhỏ.
Thời gian trôi? cũng nhỉ chớp hoà mi.

Khi tất cả chỉ là vụn vặt
Ta và em
Đau đáu chuỗi trường kỳ
Yêu thương!

28-2-2016

Thứ Bảy, 27 tháng 2, 2016

TÌNH YÊU BAO LA




Vẫn là mùa anh nói yêu em 
Bên tán vẫy bàng khô thời lá rụng 
Bên cánh bướm nhọc nhằn rét đẫm 
Lời yêu thương nhẹ bớt gánh giêng hai. 

Lời yêu thương đêm ngắn hoá dài 
Cho giấc mơ em rãi đầy lối nhỏ 
Ai ngạc nhiên những lời ta thủ thỉ 
Mà sương đêm dát ngọc dấu em đi. 

Tình yêu ư! Chỉ đôi tiếng thầm thì 
Đủ xáo trộn một đời ta nung nấu 
Như biển khơi cứ dạt dào bão tố 
Và ngàn xanh đổ lũ xuống vai em. 

Lời yêu thương như ráng thuỷ triều lên 
Ta múc mãi đổ đầy rồi lại khuyết 
Một vầng trăng gần rồi xa tiễn biệt 
Ẩn hiện hoài có nói được chi đâu. 

Em yêu ơi! Có con sóng bạc đầu 
Cuốn thời gian đi mãi vào dĩ vãng 
Ta không vậy, ta một đời lãng mạn 
Dẫu xế chiều vẫn ánh đỏ miên man. 

Ta vẫn mong vũ trụ có thời gian 
Để đời người nhuốm màu xanh vĩnh cửu 
Khi tất cả hoá thành mùa cát bụi 
Vẫn tình yêu đau đáu náu xa xôi. 

Ta cứ yêu và yêu mãi em ơi! 
Đừng bắt ta đúng quy luật trái khoáy 
Dẫu ta biết mọi người vẫn vậy 
Yêu trong yêu và có hưởng được đâu. 

Ta không thế! ta đi ở tuyến đầu 
Ta yêu thương như một mình ta có 
Cả Ngân Hà chỉ mình ta hiện rõ 
Tình yêu em cho vũ trụ vô biên. 

27-2-2016 

QUÊ MÙA GIÊNG HAI


Ngậm ngùi vét gạo giêng hai
Nồi khô lấm tấm, rét đài ngẩn ngơ
Đầu vườn luống cải còn mơ
Cuối vường rau đắng mãi chờ nắng lên.

Cau xanh nghĩ ngợi đầu thềm
Ngã lơi vàng bẹ gửi miền nhớ xa
Vườn rau mẹ gác đông qua
Gánh phân bỏ dở nữa là luống lên.

Ru lời đất nước bình yên
Đang mùa giáp hạt, nỗi niềm giấu sâu
Nước trong mãi nối sợi gàu
Qua sông lại xắn quần mâu miệt mài.

Ai còn đau đáu giêng hai
Cho tôi gửi tiếng thở dài lắng sâu.


27-2-2016

LUẬN CHIẾN TRANH



Chiến tranh
Nơi đó có những người mãi mãi xa nhau
Và cũng có những người gần lại
Bom đạn những tháng ngày dài
Đưa đất nước vào bi kịch khổ ải
Những con người tàn tạ bởi chiến tranh.
Bởi tôi biết chiến tranh
Bởi tôi biết hòa bình
Khi những con thú gầm lên
Là con người hạ xuống
Những con người thừa khôn thiếu dại
Cũng trở nên khờ khạo vô hồn.
Chiến tranh tiêu diệt những con người dũng cảm
Vét hết trí tuệ nhân gian
Để lại những nhút nhát nhọc nhằn
Nuôi sống những tầm thường cơ hội
Để lại những ngày tàn tội lỗi
Và hai bên…
Cùng đổ lỗi chiến tranh.
Ta không sợ những dọa dẫm chiến tranh
Nhưng ta sợ hòa bình giả dối
Những trò chơi vờn nhau vồi vội
Cũng đi qua trên những xác đời
Thai nghén chiến tranh.
Những cuộc chiến dài rồi cũng phải dừng thôi
Các dân tộc cũng đến hồi mệt mỏi
Máu vết thương cũng không còn màu đỏ
Luận bàn vì ai?
Những ngón tay bóp cò sùng đến chai
Sượng sùng lau nước mắt mất mát
Cả một dân tộc xâm lăng đốn mạt
Mấy thế hệ qua chưa hiểu sự đời
Chiến tranh ơi!


27-2-2016

Thứ Tư, 24 tháng 2, 2016

NHÃN TÊN



Ngồi ăn cơm vợ hỏi
Anh dạo này hồn nhiên
Được bao nhiêu người biết
Thơ thẩn đăng triền miên.

Nghe nói nhìn chiếc lá
Cũng viết ra một bài
Chỉ liếc qua cô gái
Là hằng đêm viết hoài.

Sao chẳng thấy một chữ
Dành cho vợ, cho con
Ngày lại ngày chăm chút
Biết bao nhiêu cho tròn…

Vợ nói nghe đến lạ
Bài nào chẳng cho em
Thấm đầy bao trang vở
Họ chỉ là nhãn tên.


24-2-2016

Thứ Ba, 23 tháng 2, 2016

TRÁCH CHI VỢ?



Vầng trăng nghiêng một nửa thôi
Để cho em gối bồi hồi bóng đêm.

Trăng thì vàng, gió thì yên
Giấc mơ rơi nửa lưng thềm ngó em.

Nghiêng nghiêng tóc xoãi mi mềm
Cong cong môi chảnh mà hiền thế sao.

Nửa đời như giấc chiêm bao
Tháng ngày còn lại tưới vào luống thơ
Kẻo em trách anh hững hờ
Cảm xúc trăng gió, quên lờ bóng em.

Nửa trong anh chính là em
Nửa trong em lại cả miền thế nhân.

Thơ em xa thế mà gần
Trách chi em phải để phần đắn đo
Đêm huyền đốt nắng thành tro
Để rơi sắc đỏ dày vò ngẩn ngơ.

Đạo vợ chồng, thực là mơ
Trách như gió thoảng một giờ thiếu nhau.


23-2-2016

Thứ Hai, 22 tháng 2, 2016

ĐỪNG BẮT NỮA EM

Đừng bắt anh làm con sóng bạc đầu
Anh chỉ muốn làm biển chiều yên ả
Ru thủy triều dập dìu men bờ đá
Dẫu đêm ngày, mơ ước vẫn mênh mông.

Đừng bắt anh làm nhẫn nại dòng sông
Bốn mùa qua cứ trôi về một phía
Anh muốn hai người nặng tình, nặng nghĩa
Chỉ vậy thôi và nào có được đâu.

Đừng bắt núi xanh đội mây trắng bạc đầu
Đừng bắt cơn bão dọn quang trời lồng lộng
Giản đơn thôi em, tình yêu là lẽ sống
Có hai người, gối bắt bẻ chi em!

22-2-2016

Chủ Nhật, 21 tháng 2, 2016

CHỈ LÀ…



Chỉ là một bóng xa xôi
Sao để chiều mong, sáng nhớ
Tiếng gió lách
dần khe cửa
Cũng đủ giật mình ngẩn ngơ.

Chỉ là cánh hoa thẫn thờ
Cũng xiêu lòng bao ong bướm
Một đời lên bờ, xuống ruộng
Cũng viết nên nhạc và thơ.

Chỉ là nốt lặng thả rơi
Lên khuông nhạc đời bận rộn
Em nghe quên đi sầu muộn
Buồn, vui năm ấy nôn nao.

Chỉ là nhấp nháy vì sao
Tìm em một đời không nghỉ
Bước chân phong trần có thể
Chỉ là phận kẻ đa mang.


21-2-2016

Thứ Bảy, 20 tháng 2, 2016

ĐI CHÙA


Đầu năm em đi lễ chùa
Xin an nhàn, sướng, của thừa, chồng sang
Xin cho con ấy ngổn ngang
Chớ qua ve vãn, chớ quàng phận em.

Đầu năm anh lễ liên miên
Cầu trong năm mới của, quyền, chức cao
Nhà to, ghế chắc, lắm đào
Dư tiền vung vãi, chẳng nào tiếc chi.

Lắm tham rồi đến sân, si
Tam độc vô đối, ai bì được đâu
Biển khơi cho đến ngàn sâu
Làm sao sánh được bể dâu vạn người.

Tôi xin Phật một chữ: Đời
Khắc vào trọng dạ để thời thảnh thơi
Yên bình sống, lặng lẽ chơi
Đêm nâng, ngày hạ, ai dời mặc ai.


20-2-2016

Thứ Sáu, 19 tháng 2, 2016

BỎ LỐI MÒN



Xung quanh tôi dày đặc những lối mòn
Chắc mọi người cũng vậy
Những lối mòn khiến tôi chẳng biết quay đầu vào đâu
Những lối mòn chực giăng bẫy
Sáng, chiều, tối và ngày lại ngày.

Tôi muốn tìm ra một con đường mới
Để một số người cùng đi
Không phải quay về lối mòn cũ
Áy náy núp vào tư duy.

Con đường mới thì lạ và không cũ
Nâng ngày lên và đè đêm xuống
Len lỏi giữa hoài nghi
Ngẫm nghĩ.


20-2-2016

TÂM SỰ MỘT MÌNH



Rủ rê năm tháng đi đâu đấy
Để hồn tôi thơ thẩn lang thang
Như vì sao rơi vào biển nắng
Mặt nước xanh bỗng sánh ánh vàng.

Tôi nghe thấy tiếng dế bay lên từ thảm cỏ
Và đêm dài cũng rơi xuống đó
Ở giữa là tôi đắn đo
Một mình nên ở hay đi?
Theo những ước mơ bồng bềnh trên cao xanh
Hay những thực dụng vun là là mặt đất
Tôi chợt thấy mình thật nhỏ nhặt
Không đậu, không bay
Nướng ngày thành đêm và đốt đêm thành ngày
Tan chảy
Thời gian trôi như mọi người vẫn vậy
Mình thì mông lung!


20-2-2016

Thứ Ba, 16 tháng 2, 2016

EM ĐÃ TỪNG…



Cũng chẳng cần anh phải hiểu đâu
Em đã từng là CÔ GÁI
Trước khi thành ĐÀN BÀ
Đã từng đuổi nắng, mơ hoa
Đã từng như lụa nõn nà chắt eo.
Đã từng tin tưởng mọi điều
Lời ru mật ngọt mỹ miều, sở khanh.

Em hiểu đời nhiều hơn anh
Nên em chẳng trách dỗ dành, đắn đo
Tiếc rằng anh chẳng hiểu cho
Hạnh phúc chẳng nắm, lại lo muộn mằn.

Mỗi người nhắm mắt đưa chân
Đàn bà từng trãi, đỡ đần sớm hôm
Anh đi tìm gái trinh nguyên
Nên em rút cột, chống thuyền khơi xa.

Anh đừng mệt mỏi nhận ra
Em đã từng là cô gái
Trước khi thành đàn bà.


17-2-2016

LỤC BÁT VỀ QUÊ



Ta tìm một nét quê ơi!
Để nghe câu hát hai người thương nhau
Chiều đông bùn lắng đồng sâu
Bí xanh non thả, hoa bầu nở thưa.

Khỏa chân vào bến ngày xưa
Cóng tay lên cọng sen mùa gió hanh
Lá thì rục, cỏ thì xanh
Câu ca nán lại đầu cành lãng đưa.

Hát về một thuở trẻ thơ
Đuổi mây, bắt nắng thả vừa áo em
Đứa thì cười, đứa khóc thêm
Đêm về mơ rải lên thềm nhớ nhung.

Lời thương nan nán ngoài song
Theo em buổi chợ, ra đồng lúa khoai
Thời con trẻ đội giêng hai
Cải ngồng tuốt lá, hoa cài thắt lưng…

Lối mềm dấu gót tung tăng
Bài ca để lại một vầng lứa đôi.


17-2-2016

Thứ Hai, 15 tháng 2, 2016

MỘT THỜI MẠ GÁNH



Bao năm rồi nhớ lại thời mạ gánh
Đầu đứa con, đầu gạo, muối, đèn, xoong
Cong đòn gánh qua những đồi cát trắng
Ba Đồn, Hướng Phương, Minh Lệ, xóm Cồn.

Gánh của mạ xé màn đêm thăm thẳm
Ruộng bùn che soi mói lũ máy bay
Sợ con khóc, mạ dỗ dành mọi lối
 Đêm dài đi con cứ ngỡ ban ngày.

Gánh của mạ gánh bốn mùa mưa nắng
Gánh quặn lòng gạo đắng dịp giêng hai
Thương con lắm, hạt thóc mầm nảy trắng
Đạn bom rơi khoai sắn cũng khóc hoài.

Gánh mạ gánh qua mấy năm khói lửa
Lúc gồng lên, khi oằn xuống theo mùa
Con cứ lớn mà gánh thì vẫn vậy
Trời xanh trong mà mắt mạ thì chưa.

Con nhớ lại gánh thời bao năm tháng
Gánh không còn treo bóng nắng chiều buông
Đôi gióng mỏi thẫn thờ thời gian khó
Chợt lại về một gánh đẫm màn sương.


15-2-2016

Chủ Nhật, 14 tháng 2, 2016

Trời ạ 
Tôi không thể nghĩ ra 
Có những người lại mang tư duy của thế ky 20 sang giày xéo thế kỷ 21 
Không thể nghĩ rằng những con người vinh hoa 
Lại ngập chìm trong ngắn ngủi sách lược 
Chuyên đề cắp rổ rá đi xin 
Trời ạ 
Tôi lạy ngài trăm lạy, ngàn lạy, vô số lạy... 
Đến chừng nào tôi còn tay 
Tôi sẽ khiến từng sợi tóc cũng phải cúi đầu lạy ngài 
Trong cái ngu vĩnh cửu

Thứ Sáu, 5 tháng 2, 2016

VIẾT CHO NGƯỜI YÊU XA


Yêu xa rồi mãi riết cũng thành quen
Những cái ôm thay bằng dòng nhắn gửi
Thời gian mỗi người trở thành một nửa
Chẳng bao giờ nghĩ chuyện hết xa xôi.

Ta nói cho nhau về những khoảng trời
Những sắc màu đậm chất tưởng tượng
Người yêu thật mà như ảo tưởng
Cứ đợi chờ, hóa đá chẳng ai hay.

Gối hai bên, bàn tay nắm bàn tay
Hơi lạnh luồn thấm lưng, thấm ngực
Chăn mỏng, dày? chẳng hề chi ấm ức
Kiếp trầm luân tương phản với yêu xa.

Ngày ngắn, đêm dài có ai nhận ra
Đôi mắt đốt hết một trời kỷ niệm
Thành những hạt mưa trái mùa lưu luyến
Nhỏ dày lên thành lũy đắm say.

Cũng biết có ngày tay thật nắm tay
Và nụ hôn chẳng cúi đầu ngượng ngập
Ta đã đi hết một vòng trái đất
Hòa hợp rồi hóa kiếp thuở yêu xa.


5-2-2016

Thứ Tư, 3 tháng 2, 2016

SO SÁNH



Khi yêu sâu…
Ta trở nên nông cạn
Khi vui bè bạn
Ta trở nên ngờ nghệch vô tâm
Khi em khóc bất cứ điều gì
Ta thấy lòng mình cay đắng
Khi đón nhận tình thương sâu nặng
Ta thấy mình nợ gánh với đời

Chỉ khi đối mặt với thù hận…
Bỏ rơi…
Ta thấy mình thanh thản
Trả cho người
Hôi tanh!


3-2-2016

VÍ VON

Đứng trước biển, tôi chỉ là hạt cát 
Trước mặt trời, tôi như giọt nắng li ti 
Trước nhân loại ngàn đời, 
Tôi chỉ là hài nhi hiếu động. 

Chỉ trước em 
Tôi là tình yêu duy nhất tràn đầy nhựa sống 
Mãnh liệt và sâu thẳm vô cùng. 

3-2-2016 

Thứ Ba, 2 tháng 2, 2016

VIẾT CHO TUỔI HAI MƯƠI


Chúng tôi tự viết cho mình: tuổi hai mươi
Bằng sức trẻ và tình yêu mãnh liệt
Tuổi hai mươi! chúng tôi từng biết
Có ngọt ngào, cay đắng lẫn vô dung.

Tuổi hai mươi, tạm biệt những thân quen
Chúng tôi đi vào nhưng nơi sáng tối
Đó là biển khơi đêm ngày bão nổi
Là núi rừng thăm thẳm giữ biên cương
Là giảng đường đại học mênh mông
Là những nhà máy bốn mùa rộn rã
Là công trường đêm ngày tất tả
Là mồ hôi trộn máu tuổi hai mươi.

Chúng tôi biết rốn dầu của biển khơi
Biết rõ nơi quân thù đang ẩn náu
Chúng tôi biết vì ai mà chiến đấu
Đừng nghi ngờ máu nóng tuổi hai mươi.

Chúng tôi biết rõ vũ trụ xa xôi
Những thiên hà lỗ đen và lỗ trắng
Những pun-xa, nơ-tơ-ron, nước nặng
Bằng siêu phàm năng lượng tuổi hai mươi.

Chúng tôi rành hoa lửa của mặt trời
Biết rõ những ý đồ đen tối nhất
Chúng tôi cười trước những giọt nước mắt
Và khóc cho niềm kiêu hãnh rạng ngời.

Chúng tôi yêu như hàng triệu con người
Cảm nhận hết những tinh hoa nhân loại
Yêu rất sâu để chọn điều phải trái
Và đủ nông để tha thứ nay, mai.

Chúng tôi chỉ chọn những con đường dài
Đầy chông gai, chật chội và khắc nghiệt
Quanh chúng tôi là nắng, mưa, gió, tuyết
Cứng bàn chân bước thẳng tuổi hai mươi.

Chúng tôi trách những bạn trẻ chây lười
Sống lang thang như đầu thai vô định
Hoài bão vô tâm trong ước mơ đóng kín
Ngày qua ngày tồn tại phiếm thời gian.

Còn chúng tôi, những bầu ngực căng tràn
Dòng máu nóng tưới mùa xuân đất nước
Mọi phương trời có chúng tôi xuôi ngược
Rút sức mình sống hết tuổi hai mươi.


2-2-2016