Chúng tôi tự viết
cho mình: tuổi hai mươi
Bằng sức trẻ và
tình yêu mãnh liệt
Tuổi hai mươi!
chúng tôi từng biết
Có ngọt ngào, cay đắng
lẫn vô dung.
Tuổi hai mươi, tạm
biệt những thân quen
Chúng tôi đi vào
nhưng nơi sáng tối
Đó là biển khơi đêm
ngày bão nổi
Là núi rừng thăm thẳm
giữ biên cương
Là giảng đường đại
học mênh mông
Là những nhà máy bốn
mùa rộn rã
Là công trường đêm
ngày tất tả
Là mồ hôi trộn máu
tuổi hai mươi.
Chúng tôi biết rốn
dầu của biển khơi
Biết rõ nơi quân
thù đang ẩn náu
Chúng tôi biết vì
ai mà chiến đấu
Đừng nghi ngờ máu
nóng tuổi hai mươi.
Chúng tôi biết rõ
vũ trụ xa xôi
Những thiên hà lỗ
đen và lỗ trắng
Những pun-xa,
nơ-tơ-ron, nước nặng
Bằng siêu phàm năng
lượng tuổi hai mươi.
Chúng tôi rành hoa
lửa của mặt trời
Biết rõ những ý đồ
đen tối nhất
Chúng tôi cười trước
những giọt nước mắt
Và khóc cho niềm
kiêu hãnh rạng ngời.
Chúng tôi yêu như
hàng triệu con người
Cảm nhận hết những
tinh hoa nhân loại
Yêu rất sâu để chọn
điều phải trái
Và đủ nông để tha
thứ nay, mai.
Chúng tôi chỉ chọn
những con đường dài
Đầy chông gai, chật
chội và khắc nghiệt
Quanh chúng tôi là
nắng, mưa, gió, tuyết
Cứng bàn chân bước
thẳng tuổi hai mươi.
Chúng tôi trách những
bạn trẻ chây lười
Sống lang thang
như đầu thai vô định
Hoài bão vô tâm
trong ước mơ đóng kín
Ngày qua ngày tồn
tại phiếm thời gian.
Còn chúng tôi,
những bầu ngực căng tràn
Dòng máu nóng tưới
mùa xuân đất nước
Mọi phương trời
có chúng tôi xuôi ngược
Rút sức mình sống
hết tuổi hai mươi.
2-2-2016