Yêu xa rồi mãi riết
cũng thành quen
Những cái ôm thay bằng
dòng nhắn gửi
Thời gian mỗi người
trở thành một nửa
Chẳng bao giờ nghĩ
chuyện hết xa xôi.
Ta nói cho nhau về
những khoảng trời
Những sắc màu đậm
chất tưởng tượng
Người yêu thật mà
như ảo tưởng
Cứ đợi chờ, hóa đá
chẳng ai hay.
Gối hai bên, bàn
tay nắm bàn tay
Hơi lạnh luồn thấm
lưng, thấm ngực
Chăn mỏng, dày? chẳng
hề chi ấm ức
Kiếp trầm luân
tương phản với yêu xa.
Ngày ngắn, đêm dài
có ai nhận ra
Đôi mắt đốt hết một
trời kỷ niệm
Thành những hạt mưa
trái mùa lưu luyến
Nhỏ dày lên thành
lũy đắm say.
Cũng biết có ngày
tay thật nắm tay
Và nụ hôn chẳng cúi
đầu ngượng ngập
Ta đã đi hết một
vòng trái đất
Hòa hợp rồi hóa kiếp
thuở yêu xa.
5-2-2016
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét