Ngồi ăn cơm vợ hỏi
Anh dạo này hồn
nhiên
Được bao nhiêu
người biết
Thơ thẩn đăng
triền miên.
Nghe nói nhìn
chiếc lá
Cũng viết ra một
bài
Chỉ liếc qua cô
gái
Là hằng đêm viết
hoài.
Sao chẳng thấy một
chữ
Dành cho vợ, cho
con
Ngày lại ngày
chăm chút
Biết bao nhiêu
cho tròn…
Vợ nói nghe đến
lạ
Bài nào chẳng
cho em
Thấm đầy bao
trang vở
Họ chỉ là nhãn
tên.
24-2-2016
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét