Thứ Sáu, 19 tháng 2, 2016

TÂM SỰ MỘT MÌNH



Rủ rê năm tháng đi đâu đấy
Để hồn tôi thơ thẩn lang thang
Như vì sao rơi vào biển nắng
Mặt nước xanh bỗng sánh ánh vàng.

Tôi nghe thấy tiếng dế bay lên từ thảm cỏ
Và đêm dài cũng rơi xuống đó
Ở giữa là tôi đắn đo
Một mình nên ở hay đi?
Theo những ước mơ bồng bềnh trên cao xanh
Hay những thực dụng vun là là mặt đất
Tôi chợt thấy mình thật nhỏ nhặt
Không đậu, không bay
Nướng ngày thành đêm và đốt đêm thành ngày
Tan chảy
Thời gian trôi như mọi người vẫn vậy
Mình thì mông lung!


20-2-2016

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét