Thứ Hai, 15 tháng 2, 2016

MỘT THỜI MẠ GÁNH



Bao năm rồi nhớ lại thời mạ gánh
Đầu đứa con, đầu gạo, muối, đèn, xoong
Cong đòn gánh qua những đồi cát trắng
Ba Đồn, Hướng Phương, Minh Lệ, xóm Cồn.

Gánh của mạ xé màn đêm thăm thẳm
Ruộng bùn che soi mói lũ máy bay
Sợ con khóc, mạ dỗ dành mọi lối
 Đêm dài đi con cứ ngỡ ban ngày.

Gánh của mạ gánh bốn mùa mưa nắng
Gánh quặn lòng gạo đắng dịp giêng hai
Thương con lắm, hạt thóc mầm nảy trắng
Đạn bom rơi khoai sắn cũng khóc hoài.

Gánh mạ gánh qua mấy năm khói lửa
Lúc gồng lên, khi oằn xuống theo mùa
Con cứ lớn mà gánh thì vẫn vậy
Trời xanh trong mà mắt mạ thì chưa.

Con nhớ lại gánh thời bao năm tháng
Gánh không còn treo bóng nắng chiều buông
Đôi gióng mỏi thẫn thờ thời gian khó
Chợt lại về một gánh đẫm màn sương.


15-2-2016

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét