NƠI TRÁI TIM ẨN GIẤU
Ta giấu em ở đâu?
Ở trong lồng ngực nhỏ?
Ở đại ngàn xa xôi?
Ở khơi xa sóng vỗ?
Tất cả đều vô nghĩa
Men tình ủ trăm năm
Và ngàn năm tu luyện
Trong máu ta quyện thành.
Em có nghe thì thầm
Chùm đêm rắc thảm cỏ
Tiếng tháng năm đặn đều
Như trái tim để ngỏ.
Ta nhấn vào tâm tưởng
Những nhịp đè triền miên
Bởi tâm hồn ta mỏi
Đang tâm nuôi mọi miền.
Ta vớt hết ưu phiền
Ủ thành tro, thành trấu
Trong dòng đời thẳng, xiên
Ta đào nơi cất giấu.
Để một ngày nào đó
Ta ươm lên ngọt ngào
Kết tinh mật thơm thảo
Gửi về em thanh tao.
Thứ Ba, 24 tháng 12, 2019
LẠI MỘT MÙA GIÁNG SINH
Lại một mùa Giáng sinh
Với những tiếng chuông vào căn nhà nhỏ
Những tiếng hát vào ngõ xưa có em ở đó
Ta không phải là người mộ đạo
Em thì như ma xơ.
Đêm thực như mơ
Không trà, không rượu
Không tiếng ồn ào quen đủ kiểu
Rót đầy ly đầy vơi
Chỉ mình ta em ơi
Ngôi nhà nhỏ
Mình ta ở đó
Với đất trời.
Đêm Noel của kẻ vô thần
Không buồn, không vui
Ghen tị với người cảnh giới
Không với nổi với đời
Trong ai!
Vì sao đêm mảnh mai
Đêm Giáng sinh xem chừng tội nghiệp
Như muốn rơi vào cốc nước
Ngày mai.
Tiếng chuông ngân
Như vỡ trong lòng ta
Ngại ngùng đón nhận
Xua tan quỷ tà
Một năm mới nữa
Tiễn mùa đi xa.
Đêm thật đêm
Thật đấy
Mình ta.
24-12-2019
Lại một mùa Giáng sinh
Với những tiếng chuông vào căn nhà nhỏ
Những tiếng hát vào ngõ xưa có em ở đó
Ta không phải là người mộ đạo
Em thì như ma xơ.
Đêm thực như mơ
Không trà, không rượu
Không tiếng ồn ào quen đủ kiểu
Rót đầy ly đầy vơi
Chỉ mình ta em ơi
Ngôi nhà nhỏ
Mình ta ở đó
Với đất trời.
Đêm Noel của kẻ vô thần
Không buồn, không vui
Ghen tị với người cảnh giới
Không với nổi với đời
Trong ai!
Vì sao đêm mảnh mai
Đêm Giáng sinh xem chừng tội nghiệp
Như muốn rơi vào cốc nước
Ngày mai.
Tiếng chuông ngân
Như vỡ trong lòng ta
Ngại ngùng đón nhận
Xua tan quỷ tà
Một năm mới nữa
Tiễn mùa đi xa.
Đêm thật đêm
Thật đấy
Mình ta.
24-12-2019
Thứ Năm, 19 tháng 12, 2019
VIẾT CHO MẸ ĐƠN THÂN
Em là mẹ đơn thân, anh biết vậy thôi
Đừng cố hỏi những điều không thể nói
Trái tim em không no và chẳng đói
Bão tố truân chuyên, em nếm trải rồi.
Bây giờ em quên mọi chuyện lứa đôi
Mẹ đơn thân giấu bao điều kỳ lạ
Em đủ sức đương đầu vất vả
Đừng cố thương, điều đó chẳng cần.
Em biết mình không thể mãi dừng chân
Bởi góc sâu nhất của em là phụ nữ
Khao khát yêu thương, sẻ chia mọi thứ
Đừng gọt sâu đến cội rễ đơn thân.
Như dòng sông kia lặng lẽ ngày đêm
Bởi nước sâu nên vô cùng chảy chậm
Biển hiền hòa nhưng giấu ngầm ngọn sóng
Đừng để biển gầm lên
Sông cuộn thác ghềnh.
Mẹ đơn thân mạnh mẽ lắm khi cần
Nhưng đừng cố xót thương em lần nữa
Em đã hiểu nhà xây từ vôi vữa
Và gia đình từ thấu cảm, duyên sâu.
Đừng coi mọi phụ nữ đều như nhau
Có người vui và có người hằn học
Mắt phụ nữ bao giờ cũng chực khóc
Dẫu nước mắt chảy ngược thấu tâm can.
Mẹ đơn thân không muốn sự rộn ràng
Nhưng trong lòng xao xuyến như bão tố
Chỉ nghe thôi, đã nhịp dồn sóng vỗ
Mong vuốt ve như cát vuốt thủy triều.
Mẹ đơn thân cũng tròn khuyết sớm chiều
Nhưng vẫn mãi một màu vàng óng ả
Là mảnh trăng, dẫu sao mờ nhạt quá
Một mình em ôm trọn ánh trời đêm.
Đừng gắng yêu mẹ đơn thân nhiều thêm
Nếu chưa thấy trái tim trong lí trí
Một mùa mưa chưa là xong nếp nghĩ
Phẳng nhiều hơn bình thản chốn đơn thân.
12-10-19
Em là mẹ đơn thân, anh biết vậy thôi
Đừng cố hỏi những điều không thể nói
Trái tim em không no và chẳng đói
Bão tố truân chuyên, em nếm trải rồi.
Bây giờ em quên mọi chuyện lứa đôi
Mẹ đơn thân giấu bao điều kỳ lạ
Em đủ sức đương đầu vất vả
Đừng cố thương, điều đó chẳng cần.
Em biết mình không thể mãi dừng chân
Bởi góc sâu nhất của em là phụ nữ
Khao khát yêu thương, sẻ chia mọi thứ
Đừng gọt sâu đến cội rễ đơn thân.
Như dòng sông kia lặng lẽ ngày đêm
Bởi nước sâu nên vô cùng chảy chậm
Biển hiền hòa nhưng giấu ngầm ngọn sóng
Đừng để biển gầm lên
Sông cuộn thác ghềnh.
Mẹ đơn thân mạnh mẽ lắm khi cần
Nhưng đừng cố xót thương em lần nữa
Em đã hiểu nhà xây từ vôi vữa
Và gia đình từ thấu cảm, duyên sâu.
Đừng coi mọi phụ nữ đều như nhau
Có người vui và có người hằn học
Mắt phụ nữ bao giờ cũng chực khóc
Dẫu nước mắt chảy ngược thấu tâm can.
Mẹ đơn thân không muốn sự rộn ràng
Nhưng trong lòng xao xuyến như bão tố
Chỉ nghe thôi, đã nhịp dồn sóng vỗ
Mong vuốt ve như cát vuốt thủy triều.
Mẹ đơn thân cũng tròn khuyết sớm chiều
Nhưng vẫn mãi một màu vàng óng ả
Là mảnh trăng, dẫu sao mờ nhạt quá
Một mình em ôm trọn ánh trời đêm.
Đừng gắng yêu mẹ đơn thân nhiều thêm
Nếu chưa thấy trái tim trong lí trí
Một mùa mưa chưa là xong nếp nghĩ
Phẳng nhiều hơn bình thản chốn đơn thân.
12-10-19
Chủ Nhật, 8 tháng 12, 2019
MƯỜI NĂM
Mười năm trời lận đận
Ta và em xa nhau
Mười năm trời đằng đẵng
Thời gian ơi, ngươi đâu?
Ta không còn trẻ nhỏ
Gọi nông nổi là cười
Ta không còn mạnh mẽ
Em gọi, ta đến nơi.
Mười năm trời qua ấy
Em tha phương nơi đâu
Mà những mùa phượng cháy
Trụi hết lá, hết màu.
Đã mười năm có lẻ
Ta quen đếm từng ngày
Đông qua rồi Hạ xẻ
Vào hoài niệm ngất ngây.
Ta nhớ ngày đông lạnh
Gió se trên đầu tay
Tìm chốn tu hiu quạnh
Xa vời hay đâu đây.
Mười năm còn đâu đó
Một chút gì cho đời
Sống là cho để nhận
Một vài phút thảnh thơi.
Em làm gì nơi ấy
Giữa mùa đông trắng vàng
Cái lạnh không hề biết
Một niệm hoài gửi sang.
Ta mười năm lang thang
Trong thời gian vô tận
Trong không gian lận đận
Kiếm một hờ bóng quen.
Chỉ thấy một mình em
Giữa Thiên Hà hoang vắng
Ta ôm em yên lặng
Nghe tiếng lắng của đời.
Trong vũ trụ chơi vơi
Người đời vun lắm chuyện
Ta chỉ cần quyến luyến
Ngàn năm sau trinh nguyên.
Em có được bình yên
Trong màn đời trần trụi
Hay bạc tóc, da mồi
Giữa bão giông lầm lũi.
Tình yêu không có tội
Ta rửa bằng thời gian
Càng lau càng bóng loáng
Yêu mênh mông ngập tràn.
Ta lấn sân mọi lẽ
Không biết đến dọc ngang
Nhưng một điều chắc chắn
Mười năm rồi, mười năm.
Như dòng sông miên man
Xuôi nước về với biển
Dẫu muốn chảy vào lòng
Những phút giây lưu luyến.
Ta muốn làm sóng biển
Đi tìm em muôn phương
Ta muốn là nắng ấm
Sưởi em mọi nẻo đường.
Ngày mai, chiều lên sương
Em có còn tím nhớ
Lên ẩn sắc, dạ hương
Nồng nàn em một thuở.
Mười năm làm bỡ ngỡ
Một tình yêu địa đàng
Ta thấy mình tội lỗi
Sau mỗi giây vừa sang.
Bởi tình ta mênh mang
Không đếm ngày, đếm tháng
Bởi tính ta vội vàng
Yêu sợ là quên lãng.
Mười năm trời bãng lãng
Trên những dốc thu vàng
Nay đông về chập chững
Ta gửi lòng lang thang.
Thứ Sáu, 22 tháng 11, 2019
ĐƯA EM VỀ QUẢNG BÌNH
Anh đưa em về với Quảng Bình
Quê ngàn đời gánh gồng hai nẻo
Những bến sông ngày đêm sóng vỗ
Căng no thuyền mang ấm đến muôn nơi.
Quê ngàn đời gánh gồng hai nẻo
Những bến sông ngày đêm sóng vỗ
Căng no thuyền mang ấm đến muôn nơi.
Đưa em về với biển đêm chơi vơi
Con sóng ba lần, nồm về bất chợt
Cánh buồm xưa ngủ trong câu mẹ hát
Đến gió Lào cũng xao xuyến chợt ngưng.
Con sóng ba lần, nồm về bất chợt
Cánh buồm xưa ngủ trong câu mẹ hát
Đến gió Lào cũng xao xuyến chợt ngưng.
Về Quảng Bình dưới cát trắng trời xanh
Nghe rừng dương rì rào lao xao kể
Điệu hò khoan dầm nắng mưa dâu bể
Mạ non xanh cấy trên những bàn chân.
Nghe rừng dương rì rào lao xao kể
Điệu hò khoan dầm nắng mưa dâu bể
Mạ non xanh cấy trên những bàn chân.
Những ngọn lèn rón rén xuống dòng sông
Rào Nậy, Rào Nan, Rào Son lặng lẽ
Phong Nha, Kẻ Bàng nhón chân rất khẽ
Sợ vỡ tan bóng dáng Quảng Bình quê.
Rào Nậy, Rào Nan, Rào Son lặng lẽ
Phong Nha, Kẻ Bàng nhón chân rất khẽ
Sợ vỡ tan bóng dáng Quảng Bình quê.
Đưa em về với ngọt bến sông xưa
Nơi những chiều hè ấu thơ hò hẹn
Tháng ngày như lá xoay đổ xuống
Cuốn thời gian đi mọi nẻo xa xôi.
Nơi những chiều hè ấu thơ hò hẹn
Tháng ngày như lá xoay đổ xuống
Cuốn thời gian đi mọi nẻo xa xôi.
Chỉ muốn đưa em về Quảng Bình thôi!
Ngắt câu hát ngọt ngào thành hai nửa
Nửa ngân lên trong trái tim ấm lửa
Nửa trầm vào man mác giọng hò quê.
Ngắt câu hát ngọt ngào thành hai nửa
Nửa ngân lên trong trái tim ấm lửa
Nửa trầm vào man mác giọng hò quê.
Anh nâng niu em từng bước trở về
Như cánh cò nâng niu mùa trở vụ
Như hương lúa ngậm đòng thơm sữa
Như đêm trăng giăng lưới gọi sao trời.
Như cánh cò nâng niu mùa trở vụ
Như hương lúa ngậm đòng thơm sữa
Như đêm trăng giăng lưới gọi sao trời.
Về Quảng Bình yên ấm lắm em ơi!
Cứ thảnh thơi thưởng thức hương vị sống
Quên cặm cụi cuốc cày trong ảo vọng
Chốn tha phương ào ạt chỉ một thời.
Cứ thảnh thơi thưởng thức hương vị sống
Quên cặm cụi cuốc cày trong ảo vọng
Chốn tha phương ào ạt chỉ một thời.
Về Quàng Bình để gọi bọ, mạ ơi
Mô, rứa, răng, tê, nỏ, mần, eng, ả
Nghe miên man, man mác mà quen lạ
Ngàn năm trong tiếng rơm rạ đỡ đần.
Mô, rứa, răng, tê, nỏ, mần, eng, ả
Nghe miên man, man mác mà quen lạ
Ngàn năm trong tiếng rơm rạ đỡ đần.
Về Quảng Bình, nơi cuối cùng dừng chân
Nghe vọng chiều, bóng lèn xa thăm thẳm
Chân quen mưa và bạc đầu quen nắng
Nghe Quảng Bình, về quê nhé, đi em.
Nghe vọng chiều, bóng lèn xa thăm thẳm
Chân quen mưa và bạc đầu quen nắng
Nghe Quảng Bình, về quê nhé, đi em.
22-11-2019
Thứ Năm, 21 tháng 11, 2019
TẬT NGUYỀN NGUYÊN SƠ
Em dè dặt trên miệng lưỡi người đời
Và dào dạt trong ngõ say khép chặt
Cay ngọt ngào vòng tay mềm ôm ấp
Đắng vô cùng mật trào ngược tri ân.
Nơi em về không phải chốn dừng chân
Bầu sữa cũ đã héo khô héo rũ
Cánh hoa quê đã sà vào chối bỏ
Nhụy ngóc đầu thở hồi hộp bao dung.
Chốn em xa không ai đó đi cùng
Bóng cô đơn chiều dài thêm dốc vắng
Ngọn gió lung lay lật tung im lặng
Nguyên tử nào em giữ nét xa xưa.
Cho hỏi rằng, dải áo đã mòn chưa
Mà đôi mắt mỏi oằn thành dấu hỏi
Tạ nỗi sầu trong xỏ xiên mời gọi
Sau nụ cười là vàng ố nhân danh.
Những lời khen nhọn hoắt dãy răng nanh
Khứa vào thịt da em mùi cháy khét
Thơm nung núc những tràng cười kẽo kẹt
Gáy rộn ràng họng ngạt hố bùn sâu.
Chiều trở về, em biết trở về đâu
Ngọn lửa hồng, tí tách mùi củi ướt
Vạn dặm đường ngắn đôi chân xuôi ngược
Dốc hết lòng, còn sỏi đá lao xao.
19-11-19
KỂ CHUYỆN EM
NGHE
Lâu rồi, ta nói
chuyện cùng em
Bên song cửa
xám, xế êm đềm
Lời em sóng
sánh miền trống vắng
Để lời ta lụy
ánh chiều chêm.
Có phải lâu rồi
ta chẳng em
Thời gian cuốn
lại tháng ngày xưa
Lắt cắt đau đớn
mùa dĩ vãng
Một nửa xuân hạ
nhói thiên đàng.
Thấm thoắt trôi
mấy nẻo vội vàng
Chưa hết ngày,
bóng xế sang ngang
Thuyền em nông
nổi nghiêng ngây ngất
Rớt xuống lòng
sâu sợi nắng tàn.
Em nói rằng em
dại lỡ làng
Để giờ duyên nợ
ngắt đôi dòng
Vai trần dâu bể
đèo lận đận
Gửi vào đâu
gánh nợ long đong.
Em trách ta
ngày ấy thong dong
Sao không liều
lĩnh chiếm lấy lòng
Biết đâu chẳng
phải từ hôm ấy
Ta cùng rong ruổi
biển, núi, sông.
Chuyện trò đan
mãi với mong, trông
Đời người ngắn
ngủi, quá đèo bồng
Thanh xuân như
gió đưa dải áo
Sột soạt nhẹ
nhàng, biết đâu mong.
Em kể ngày chuyện
sáo sang sông
Hỏi ta có nợ với
ấy không
Mà đông sắc lạnh,
hè nhạt nóng
Xa vời, sóng vỗ
mỏi buồm cong.
Chuyện em chưa
hết, đến ta không
Thời gian thấm
thoắt rẽ giữa lòng
Chộn rộn đảo
chao tim vội vã
Như thì xuân tuổi
giữa mênh mông.
Ta rẽ chiều
buông, tìm ánh đêm
Để em khe khẽ
giữa êm đềm
Lời em quên bớt
màu lận đận
Để ta hy vọng
nhúng chiều thêm.
Ngoài kia gió vẫn
biếc lung lay
Áo khăn chưa ấm,
vẫn đam mê
Tình yêu tu luyện
không có tuổi
Nói sao cho thỏa
nỗi trở về.
21-11-2019
Thứ Sáu, 27 tháng 9, 2019
VỀ QUẢNG BÌNH ĐI EM
Về Quảng Bình đi em
Dòng
Gianh đã bắc cầu hò hẹn
Có
những ngọn lèn nhón sông rón rén
Đêm
trăng đo biển Nhật Lệ nông sâu.
Phong
Nha nguồn không
biết từ đâu
Mà miên
miết dòng
Son ngọt thế!
Rào
Nan ngàn đời ngậm ngùi dâu bể
Để Cồn
Si chôn chân đợi gió chiều.
Đèo Ngang xạc xào vách núi liêu xiêu
Oằn lưng Cổng Trời gánh hai đầu đất nước
Lặng lẽ Vũng Chùa thông reo lả lướt
Gọi lao xao sóng vỗ Lý Hòa.
Nhắn em hoài từ xa thẳm Hòn La
Quy
Đạt, Đồng Lê mùa đông ấm lửa
Có
thì thầm đợi bên liếp cửa
Là
anh ngọt ngào, em
nhận ra
không?
Về Quảng Bình với Long Đại chiều buông
Rừng gió Lào hong mồ hôi mặn chát
Sấp ngửa mái chèo Kiến Giang dào dạt
Quảng Bình Quan ngơ ngác sớm màn sương.
Về đi em, trắng động cát Bảo Ninh
Với Ba Rền cất dấu chân vạn dặm
Đầu Mâu trầm
mình giữa dòng bạc trắng
Lệ Thủy ngân trào mùa lụt phù sa.
Về Quảng Bình đi em
Đan
bồi hồi làm nệm bình yên
Cho
em ngủ trong mọi chiều quên, nhớ
Nụ cười em mơ ấm từng hơi thở
Về Quảng Bình đi em!
27-9-19
Thứ Ba, 3 tháng 9, 2019
NGƯỜI LÍNH GIÀ TÌM ĐỒNG ĐỘI
Người lính già bên những nấm mồ đồng đội
Chiều tháng Chín mưa dầm, mưa nổi
Những giọt mưa chen với giọt nước mắt
Lã chã rơi từ bàn tay run rẩy
Rơi vào lòng se sắt
Người lính già với năm mươi năm đi qua
cuộc chiến
Tóc bạc đến sờn vai
Người lính một mình đi tìm gia quyến
Báo tin đồng đội tháng năm dài.
Có những đồng đội thân quen
Có những người xa lạ
Người lính già một mình tất tả
Ai nhắn tin là lại lên đường
Áo đẫm sương chưa kịp khô
Giày dép chưa kịp gỡ đất
Bát cơm và chưa trọn bát
Lại ba lô và tấm bản đồ
Người lính ra đi.
Bao nhiêu bạn bè người lính ở khắp nơi
Người đang sống trên đời
Người nằm trong lòng đất Mẹ
Người lính chỉ bước những bước rất khẽ
Sợ đồng đội nhói lại vết thương xưa
Bởi họ vẫn dầm mình dưới nắng mưa
Gọi người lính bằng tiếng những linh hồn
bất tử.
Những tiếng gọi không dùng ngôn ngữ
Nhưng rõ ràng đến tận cõi vô thức
Tìm kiếm vô cùng.
Một tấm lòng không đủ cháy bao dung
Một đôi chân không đủ đi cho hiện tại
Một đôi vai không gánh hết mọi điều phải
trái
Tâm hồn người lính xé đau
Tất cả đồng đội nằm đâu đó như nhau.
Tôi không biết hết nỗi lòng người lính
Người anh của tôi
Nhưng tôi hiểu hết thăng trầm lặng tĩnh
Gán hết cho đời.
Tôi mong cho người lính
Đón được một ngày thảnh thơi.
3-9-2019
Thứ Năm, 29 tháng 8, 2019
EM, MÙA THU VÀ NHỮNG CƠN MƯA
Anh cảm nhận mùa thu trầm lãng đãng
Rả rích rơi trên những con đường quen
Thấm sâu đậm nên hạt mưa bóng bẩy
Nhảy nhót như những nốt nhạc ướt mềm.
Con đường nhỏ vẫn mỏi mòn như thế
Em đi về có thấy nhẹ chiều buông
Trên gót nhón của bàn chân rất khẽ
Năm tháng trôi phăng hết mọi vui buồn.
Em có nhớ mùa thu chèn khoảnh khắc
Mưa trên đầu, lại ướt dưới chân nhau
Ta dẫm lên những bong bóng vụt tắt
Lấp lánh tan nông nỗi nhuốm sắc màu.
Anh cảm nhận mùa thu về rất nhẹ
Dẫu xa xôi vọng khẽ tiếng rì rầm
Hay em gọi đâu đây chừng có thể
Hay mùa thu cố gõ lối tri âm.
Em nhắn về một nữa khắc trong tâm
Anh cố giữ nửa kia đừng cháy bỏng
Nếu chia được, ta chia đôi nhịp sống
Để mùa thu đừng lỡ nhớ sâu xa.
Một nửa chiều gắn vởi nửa đêm kia
Không gian ấy một bờ mà vô vọng
Những con tàu Trung Hoa đè lên sóng
Để mùa thu khắc khoải nhói mênh mông.
Ta đã xa, xa nhau đến kiệt cùng
Vẫn níu lại giọt âm thầm tiễn biệt
Em có thấy mùa thu dầm mãi miết
Lạnh cóng chân trong hy vọng não nề.
Giữa mùa thu nên gió cứ lê thê
Ở ngoài khơi lại trông chừng bão tố
Đất nước vặn mình hai đầu đến khổ
Có bao giờ yên được phút nào đâu.
Anh không biết tìm em ở tận đâu
Có thể gần, có thể xa, chắc thế
Nhưng mùa thu nói với anh mọi lẽ
Gắn cùng em vào rả rích miên man.
Ở đâu đây nghe tiếng nhịp ngập tràn
27-8-19
Thứ Năm, 23 tháng 5, 2019
CHỢT NHẬN RA EM LÀ CÂU VÍ DẶM
Đi qua rồi, ta mới nhận ra nhau
Anh chợt nhớ, em là câu ví dặm
Như hàng dương xanh, bốn mùa cát
vắng
Cứ nôn nao đợi lả bóng thuyền về.
Anh nhớ rằng em hết giận rồi thương
Nói rằng đi mà nhột lưng ngoảnh lại
Những giận hờn em cất vào trống trãi
Nhường chỗ thương chặt nén hết trong
tim.
Ví dặm nên cứ giận ở ngoài hiên
Mà yêu thương lắng sâu từng nhịp ngủ
Cửa trước, cửa sau, giận thương đủ cả
Đi qua rồi, ta mới nhận ra nhau.
Những điệu hò ví dặm bể dâu
Em múc hết đổ vào hoàng hôn vắng
Đợi trăng lên, mòn lời ru năm tháng
Hát cho anh, vơi hết những nhọc nhằn.
Anh một đời, cứ mãi mãi băn khoăn
Cứ lo âu ví
dặm còn, không nữa
Thời gian
trôi trong dòng đời bão nổi
Thấy cánh cò
chao bạc hết lối về.
Anh mang theo câu ví dặm miền quê
Cất bao năm, cứ tưởng là hoài niệm
Sợ nhận ra sự lẫn nhầm xao xuyến
Ví dặm còn
nguyên thủy nét xa xưa?
Nhớ một thời em bắt nắng, đuổi mưa
Buộc ví dặm lên đuôi chùm
thơ ấu
Nên giận, thương nuôi nhau hoài năm tháng
Lớn cùng
nhau theo hạ nắng bén về.
Nhớ những ngày cỏ lau trắng triền đê
Em mộc mạc trắng trong
thì con gái
Anh nhận ra sự ngượng ngùng
trở lại
Trong điệu hò ví dặm chuốt không gian.
Ta dại khôn học cách sống lặng im
Mà nông nỗi để chân thành xa mãi
Ví dặm đi qua, lòng em ở lại
Bâng khuâng cùng, ta đã nhận ra nhau.
11-7-2018
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)